Yến Thiếu Ngu  vội mở miệng trả lời Cố Tích Hoài, chỉ là  Yến Thiếu Ương, ánh mắt sâu như nước giếng cổ, mang theo sự chờ đợi trầm , như thể đang đợi một cây non tự vươn  đội đất mà lên, chờ đợi em trai tự đưa  lựa chọn cuối cùng  khi  nghiền ngẫm thấu đáo.
Yến Thiếu Ương cảm nhận  rõ ràng ánh  . Trước ánh mắt của  cả, trong giây lát, nơi đáy lòng  quả thực  chút d.a.o động. Không  do sợ hãi, mà bởi ý thức  con đường phía   hề dễ .    nhanh, sự do dự  tan biến như cơn gió thoảng. Đây   là quyết định bốc đồng của một đứa trẻ, mà là lựa chọn   suy nghĩ từ lâu. Cậu là con cháu Yến gia,  thể cứ mãi là   bảo vệ, tuyệt đối  thể lùi bước vì khó khăn.
Giọng  trầm , từng chữ như đinh đóng cột:
“Vâng,  cả… Em  quyết . Em sẽ trở về. Em  trở thành  đồng hành, cũng là chỗ dựa cho .”
Câu  khí phách của Yến Thiếu Ương vang lên , Lăng Gia cũng nhịn   kinh ngạc    thanh niên Yến Thiếu Ương.
Anh  lớn hơn Yến Thiếu Ương mấy tuổi, cũng coi như là  Yến Thiếu Ương lớn lên. Trong ấn tượng của  , Yến Thiếu Ương luôn là đứa trẻ hiền lành, ôn hòa,  từng tranh đoạt với ai,  năng nhỏ nhẹ, tính tình nhu thuận.  hôm nay, giữa tình thế hiểm nguy  rõ,   thể trầm    lời như , quả thật là ....
Đã trưởng thành, chín chắn mà kiên cường.
Yến Thiếu Ương  còn là  nhóc cần cha  cùng  cả che chở.
Một câu  của Yến Thiếu Ương, chẳng những khiến  khác     bằng con mắt khác, mà còn khiến  khí trong phòng như  tiếp thêm một luồng sức sống mãnh liệt.
Quả nhiên, chuyến  xuống nông thôn  , với  em Yến gia,  hề uổng phí. Đó  chỉ là sự va chạm với thực tế xã hội khắc nghiệt, mà còn là hành trình  luyện tâm trí, là bước ngoặt  sáng rõ lý tưởng sống và trách nhiệm.
Thậm chí, còn tìm  " bạn đồng hành" lý tưởng, cùng  đến hết cuộc đời.
Giây lát   những lời đó từ miệng em trai, thần sắc lạnh lùng  gương mặt Yến Thiếu Ngu cũng chậm rãi tan . Khóe môi  cong lên, ánh mắt   về em trai  hề  kinh ngạc, mà chỉ  tán thưởng sâu sắc, giống như  vẫn luôn , Yến Thiếu Ương nhất định sẽ  như .
“Nếu quyết định,  trở về.” Yến Thiếu Ngu âm cuối câu lấy ,  xong,  nhẹ giọng : “Anh tin em”.
Một câu “Anh tin em”, khiến lòng Yến Thiếu Ương run lên nhè nhẹ. Cậu chớp mắt mấy , sống mũi cay cay, khóe mắt nóng hổi, chỉ gật đầu thật mạnh.
Lăng Gia lúc  mới lên tiếng, giọng  đầy hào hứng:
“Nếu  ba  đồng ý,  thì quyết thế ! Chúng  cùng  trở  thủ đô. Cậu cứ đến nhà  ở,  gì  quen cứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2255.html.]
Kỷ Vĩ Cần thấy sự  định mới dám thở mạnh, giơ tay vỗ vỗ vai Yến Thiếu Ương,  ha hả:
“Tốt , trở về thủ đô cùng tụi . Đừng sợ, thủ đô là địa bàn của  em tụi ! Có chuyện gì, cứ để bọn  lo!”
Một đứa trẻ từ nhỏ  từng  nâng niu bao bọc, cuối cùng cũng chủ động bước một bước chân tiền về phía . Dẫu  phía  là hiểm nguy, nhưng  chẳng thấy sợ hãi—đó đôi khi cũng là một thứ may mắn. Bởi  sợ, nên mới dám bước tới; mà dám , thì con đường phía  mới  khả năng mở .
Câu  của Kỷ Vĩ Cần khiến bầu  khí nghiêm túc căng chặt dịu .
Ăn cơm xong , Yến Thiếu Ương liền  thu thập hành lý.
Cơm nước xong xuôi, Yến Thiếu Ương lập tức trở về phòng thu dọn hành lý.
Cố Nguyệt Hoài thì phân phó cho Kỷ Vĩ Cần đưa ít lương thực thô và trái cây chất lên xe. Tất cả đều là nông sản thuần túy từ  gian Tu Di.
Kỷ Vĩ Cần là  đơn giản, thấy nhiều đồ ăn ngon như  cho  liền vui vẻ, một tiếng  một tiếng chị dâu kêu đến hân hoan, chân tay cũng  ngừng hoạt động, thực mau liền đem cốp xe lấp đầy.
Mùa hè nóng bức,  khí trong xe ngột ngạt đến bức . Thế nhưng khi cốp xe đầy kín, từng làn hương trái cây chín thơm ngọt  tỏa  dìu dịu, như thể xua tan cả cái oi nồng, khiến   dễ chịu trong lòng.
Bên , Yến Thiếu Ngu  phòng Yến Thiếu Ương.
“Anh cả.” Yến Thiếu Ương gọi một tiếng, đem quần áo  gấp cẩn thận cho  ba lô.
“Em trở về thủ đô,  thể tạm thời ở chỗ .” Yến Thiếu Ngu đem một phần văn kiện đưa cho , bên trong là một hợp đồng bất động sản, cùng với một xấp đại đoàn kết mới tinh cùng  ít phiếu gạo phiếu thịt.
Nga
Yến Thiếu Ương nhíu mày, chống đẩy: “Anh cả, những thứ  em  thể cầm …… Anh mới  kết hôn,   còn  nhiều việc  dùng đến chúng, em  thể chính  nuôi sống chính , em đều nghĩ kỹ ,  cần những thứ .”
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu thoáng trầm xuống, nhưng ngữ điệu  dứt khoát: “Đây là phần  để  cho em. Cầm lấy.”
Chỉ một câu, ngắn gọn mà  sức nặng, như chặn   lời từ chối.
Nhắc đến , ánh mắt Yến Thiếu Ương khẽ ươn ướt,   khổ một tiếng    thêm gì, lặng lẽ nhận lấy, trân trọng cất  đáy ba lô.