Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, chậm rãi : “Kỳ thật, "phố Lương" ở Phong thị là sản nghiệp của . Chỉ là, cô  đấy,  là quân ýsau , phần lớn thời gian của  đều sẽ ở quân khu,  thể vẫn luôn ở Phong thị .  cần một   thể tin tưởng, hiểu truyền thông,  đầu óc, và đủ bản lĩnh để phụ trách một phần công việc  . Nếu cô đồng ý,   thể bố trí cho cô một vị trí phù hợp.”
Cô thong dong , nhưng lời    khiến cho Vạn Thanh Lam trợn mắt há hốc mồm.
Khi Cố Nguyệt Hoài còn  việc ở 《 quần chúng nhật báo 》 , các đồng sự ở  mặt cô  chuyện  "phố Lương" Phong thị  ít , nhưng khi đó Cố Nguyệt Hoài  bao giờ hé răng khoe khoang nửa câu. Không nghĩ tới, chủ nhân của "phố Lương" Phong thị  chính là bạn  của cô, Cố Nguyệt Hoài?!
Tin tức  thật là kinh , Vạn Thanh Lam thật lâu  thể từ trong kinh ngạc tỉnh .
Nga
Cố Nguyệt Hoài khẽ tách vỏ một hạt đậu phộng, bỏ  miệng. Vị giòn rụm lan  nơi đầu lưỡi, thoang thoảng mùi thơm của nắng gió, mộc mạc mà dễ chịu. Không tinh tế như đậu phộng trong  gian Tu Di nhưng cái chất bình dị, gần gũi   mang một cảm giác  thật,  đời. Hạt đậu nhỏ thôi, mà như gói cả tình đất tình , là sản vật  nâng niu từng chút một bởi đôi tay dày dạn của  thợ lành nghề, trải qua nắng sấy, gió hong, từng khâu đều tỉ mỉ chu .
Cô  nhai  ngước mắt  gương mặt đầy kinh ngạc của Vạn Thanh Lam, khẽ cong môi hỏi:
“Thế nào? ”
Vạn Thanh Lam nuốt khan một ngụm nước bọt, hai tay bất giác đưa lên, nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài đặt lên má , giọng  mang theo nét run rẩy:
“Không  … Nguyệt Hoài, cô véo  một cái .  thật sự nghi ngờ là  đang  mơ…  là lỗ tai  vấn đề,  nhầm ...”
Cố Nguyệt Hoài bật  khẽ, ngữ điệu nửa thật nửa trêu:
“Cơ hội chỉ gõ cửa một , cô mà còn do dự,   đợi  đấy.”
Một câu  như dội thẳng  lòng Vạn Thanh Lam, đánh tan lớp sương mù đang phủ kín tâm trí cô. Ánh mắt vốn đang ngỡ ngàng bỗng trở nên sáng rỡ, Vạn Thanh Lam như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Trong phút chốc, bàn tay cô giơ cao quá đỉnh đầu, hô to như sợ  Cố Nguyệt Hoài   thấy:
“Đi!  ! Nhất định  !”
Dứt lời, Vạn Thanh Lam  kìm  xúc động, nhào tới ôm chặt lấy Cố Nguyệt Hoài. Vòng tay  đầy sức mạnh, như  bấu víu  tia sáng duy nhất trong đời  lúc . Giọng cô nghẹn ngào, từng từ thốt  mang theo cả lòng  ơn lẫn khát vọng  bắt đầu :
“Cảm ơn cô, Nguyệt Hoài…   mà,   ông trời sẽ  tuyệt đường sống của ai cả. Cô chính là quý nhân mà   dám mơ tới. Được  bạn với cô, thật sự là phúc phận lớn nhất đời …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2259.html.]
Nước mắt nóng hổi rơi  ngừng, thấm ướt cổ áo Cố Nguyệt Hoài, ấm áp đến mức khiến  khác cũng cảm thấy sống mũi cay cay.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng vỗ lưng Vạn Thanh Lam, giọng trêu đùa:
“  ,  tuy giờ đang  hè, thời tiết oi bức thật, nhưng cô cũng đừng  mưa    thế chứ? Ướt hết áo  đây .”
Vạn Thanh Lam nín  mà , buông Cố Nguyệt Hoài , dùng tay áo hung hăng xoa xoa đôi mắt, chợt nghĩ đến cái gì, vội : “Nguyệt Hoài, hôm nay cô liền   thành phố Hoài Hải  ? Kia ...   liền  cùng  ?”
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút  đáp, giọng  ôn hòa mà rõ ràng:
“Không cần vội. Cô  định về  với  nhà một tiếng ? Đi cùng  bây giờ sẽ  gấp. Cô nên thu xếp  thỏa việc gia đình ,  đó tới tìm  cả . Anh cả  sẽ đưa cô đến Phong thị, sắp xếp công việc  thỏa.”
Cô ngừng  một chút, ánh mắt  dừng nơi gương mặt đang chờ đợi ,  giải thích rõ hơn:
“Thời gian ,  cả vẫn đang ở Phong thị giúp  trông coi  việc. Có điều, chị dâu  đang mang thai,   mới  đầu thai kỳ, cần chú ý  nhiều, nên   sẽ    thường xuyên giữa hai nơi. Có thể việc đưa cô tới đó sẽ  chậm một chút, nhưng  sẽ dặn   thu xếp sớm.”
Vừa  tin, đôi mắt Vạn Thanh Lam lập tức sáng rực như  thắp lửa:
“Chị Bạch Mân mang thai  ? Việc trọng đại như thế  giờ cô mới ?”
Vạn Thanh Lam suy nghĩ một chút,  dứt khoát : “Nói thật nhé,  ở lì trong nhà cũng sắp mốc đến nơi ,  ngoài thì    xì xào chỉ trỏ, thà rằng dứt khoát rời  cho nhẹ lòng. Có câu ‘tuỳ thời  bằng gặp thời’, nếu … hôm nay luôn ? Hai  chờ  một chút  ?  về thu dọn sơ qua, báo cho cha  một tiếng, cụ thể thế nào  sẽ chọn thời điểm thích hợp giải thích với họ.”
Cố Nguyệt Hoài hiểu  rõ tình cảnh hiện giờ của Vạn Thanh Lam. Tin đồn tựa như đao sắc giấu trong tay áo  khác, âm thầm mà hiểm độc. Cứ ở mãi trong nhà,  bằng chủ động rời ,  tránh mũi nhọn dư luận,  là cơ hội đổi  vận mệnh. Đợi đến khi trở về,  lẽ sóng gió  tan, lời đồn cũng theo thời gian mà nhạt phai.
Nghĩ , cô gật đầu  do dự:
“Được. Cô nhanh chóng về thu xếp . Mười giờ chúng  gặp  tại ga tàu.”
Vạn Thanh Lam vui mừng gật đầu liên tục, đến mức chẳng kịp  nhà chào hỏi ai trong Cố gia, liền   chạy vội về nhà.
Vạn Thanh Lam  rời khỏi huyện Thanh An  lâu, mà hiện giờ cơ hội quý giá  xuất hiện ngay  mắt, há   thể bỏ lỡ?