Cố Nguyệt Hoài sớm  nhận  ý định trong lòng  ba. Ánh mắt cô  trầm xuống, giọng  cũng theo đó mà trở nên nghiêm nghị, mang theo mấy phần chân thành xen lẫn lo lắng:““Anh ba, nơi Lưu Thanh Lam tự nguyện đến giảng dạy  ,  giống với đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng . Chỗ đó đường núi quanh co khúc khuỷu,  tận nơi thâm sơn cùng cốc, hoang vu hẻo lánh. Dân phong  ,  thể  chắc, cũng  thể lường hết  những tình huống   thể xảy . Nếu  thật sự  , thì  chuẩn  tâm lý sẵn sàng, cũng  hiểu rõ, rằng một khi xảy  biến cố,  ai  thể kịp thời đến cứu giúp   . Dẫu là tình   hữu nghị, thì nước xa rốt cuộc vẫn chẳng cứu  lửa gần. Anh…  suy nghĩ kỹ ?”
Lời  cô     để hù doạ , mà là một lời khuyên chân thành. Vào thời buổi , còn quá nhiều thôn xóm lạc hậu, kiến thức ít ỏi, tầm  hạn hẹp,  thoát khỏi ảnh hưởng của tập quán cũ, nhiều nơi xa xôi còn mù quáng tin  lệ làng hơn cả luật nước. Thậm chí dù họ   ưa   chăng nữa , nhưng đối mặt với " ngoài", họ vẫn sẵn sàng đoàn kết với , liên thủ bài xích, cô lập. Tình huống ở đại đội Liễu Chi lúc  chính là một ví dụ rõ ràng nhất
Cố Tích Hoài  thẳng  mắt em gái, thần sắc trịnh trọng, từng lời chắc nịch:
“Em yên tâm,   nghĩ thông . Là tự  chọn con đường ,  sẽ tự  chịu trách nhiệm.”
Nghe  lời , Cố Nguyệt Hoài cũng  khuyên thêm gì nữa. Đã là lựa chọn của chính , thì dù phía  là bằng phẳng  gập ghềnh, sướng  khổ, đều là kết quả của lòng  hướng tới. Mỗi  đều  quyền theo đuổi hạnh phúc riêng, và đồng thời cũng   bản lĩnh gánh vác hậu quả do chính  chọn lựa.
Sau đó, đoàn  nhanh chóng bước về phía nhà ga.
Mua vé, kiểm tra vé,  lên tàu. Trong chốc lát, tất cả  yên vị  toa.
Vạn Thanh Lam là  đầu tiên  xa, ánh mắt  ngỡ ngàng  hào hứng. Cô  nép bên cửa sổ, liên tục ngó đông ngó tây, tò mò quan sát từng khung cảnh lướt qua ngoài ô cửa kính mờ bụi, như một đứa trẻ  đầu bước  khỏi nhà,  thứ đều mới mẻ, khiến gương mặt cô hiện rõ nét mong chờ và phấn khởi.
Suốt chặng đường,   đều trầm mặc. Ngoài Vạn Thanh Lam và Cố Tích Hoài thi thoảng trò chuyện đôi câu, còn  đều yên lặng, mỗi  theo đuổi dòng suy nghĩ riêng.
Nga
Sau một ngày một đêm lắc lư  đường sắt, đoàn  cuối cùng cũng đến  Phong thị.
Cố Nguyệt Hoài cần đưa Vạn Thanh Lam đến "phố Lương", bàn giao cho Hình Kiện sắp xếp. Đồng thời, cô cũng  nhập kho  lương thực đang tồn trong  gian Tu Di, bởi một khi bước  quân khu, cô sẽ chính thức trở thành quân y trực thuộc hệ thống y tế quân đội. Sau đó,  hành vi đều  tuân theo điều lệnh và phân công điều phối,  còn tự do   như . Lần  chia tay, e rằng sẽ  lâu nữa mới  dịp trở  Phong thị.
Sau khi xuống tàu, cô dặn dò Cố Tích Hoài và Vạn Thanh Lam  chờ bên đường,  cùng Yến Thiếu Ngu  kho hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2262.html.]
Cố Nguyệt Hoài  kho hàng đầy ắp, vỗ vỗ tay,  :
“Hy vọng  lương thực   thể chống đỡ đủ cho đến khi chúng   . Dù chỉ là tạm thời, nhưng ít   thể ứng phó  tình thế hiện tại.”
Yến Thiếu Ngu mỉm , vươn tay nhặt chiếc lá khô dính  vạt áo cô xuống, giọng nhẹ nhàng an ủi:
“Đừng quá lo. Bộ đội mỗi tháng đều  kỳ nghỉ định kỳ. Dù  đủ thời gian để về nhà, nhưng chạy một chuyến qua Phong thị vẫn trong khả năng.”
Cố Nguyệt Hoài  đầu  , môi mím nhẹ, mềm mại đáp :
“Vậy là đủ .”
Yến Thiếu Ngu lặng  một thoáng. Cô  thật nhẹ nhàng, nhưng lời cô   như giọt nước thấm  tim , âm ỉ mà nhức nhối. Anh , cuộc sống quân ngũ kham khổ thế nào. Cô là một  con gái thông tuệ, kiêu hãnh, với bản lĩnh của , Nguyệt Hoài  thể lựa chọn một con đường dễ  hơn,  mà cô  tình nguyện  theo ,  một tiếng oán hờn, càng chẳng khi nào nhắc tới hai chữ "thiệt thòi".
Mỗi khi nghĩ đến, n.g.ự.c   như  ai đó siết chặt, âm thầm đau, âm thầm hổ thẹn. Nếu  thể,  thật chỉ mong gánh hết gian khổ về , để cô   chịu một phần nào.
 đang lúc lòng rối bời như tơ rối, bàn tay nhỏ bé  bỗng siết lấy tay , mạnh mẽ và dứt khoát. Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu, ánh mắt đen sáng như ánh lửa  lóe lên trong đêm tối, môi cong cong, nhướng mày  chiều cảnh cáo:
“Không  phép  mấy câu   khác cụt hứng. Đi thôi,  mà dám mở miệng  linh tinh em sẽ tức giận đấy.”
Thù  báo. Từ giờ trở , cô chỉ  sống cuộc đời của chính  –  tự do  những điều  thích, sống với những   thương yêu. Với cô, đó  là điều hạnh phúc nhất  đời. Khổ ?
Không. Là đáng giá.