Chị dâu Thành ngẩn ,  như sực nhớ  điều gì, vội :
“Em đang  cô gái trẻ  ? Đó là Diêu Hải Lan, vợ hai của Đàm chính ủy đấy.”
Cố Nguyệt Hoài  nghĩ tới  đường vô tình gặp một  còn   một cái đại dưa, hơn nữa Yến Thiếu Ngu đối Đàm Hoành Vũ dường như  chút quan tâm, liền hỏi thêm: “Vợ hai? Vậy vợ cả  ? Bọn họ  con  ?”
Chị dâu Thành thoáng ngập ngừng, đảo mắt  xung quanh,  mới cúi đầu  nhỏ như sợ  ai  thấy:
“Nghe  ly hôn . Con cái thì đều theo cha.”
Cố Nguyệt Hoài còn  kịp  gì, Lý Quốc Khánh  chủ động tiếp lời, hạ thấp giọng hơn nữa:
“Diêu Hải Lan vốn là thanh niên trí thức  điều từ thành phố lớn xuống quân khu theo diện hạ phóng, công tác trong đơn vị công binh xây dựng. Xuất  con nhà tư sản, từ nhỏ  quen sống đủ đầy, ăn sung mặc sướng,  từng  đến thế nào là thiếu thốn  vất vả. Em thử nghĩ mà xem,  như , dù khoác lên bộ quân phục, thì cái gốc tiểu thư cũng chẳng thể che giấu . Cuộc sống ở đây kham khổ, đơn sơ, cô   chịu nổi là điều dễ hiểu. Thế nhưng điều khiến   kinh ngạc là — chẳng rõ nhờ thủ đoạn gì, cuối cùng  lọt   mắt xanh của Đàm chính ủy.”
 
“Hả? Đàm chính ủy ly hôn… cũng vì cô  ?” Cố Nguyệt Hoài thật sự sững . Một  đàn ông mang chức vụ chính ủy,  là cán bộ cấp trung của quân khu,  mà  dây dưa mập mờ, để đến mức hôn nhân tan vỡ vì một nữ thanh niên trí thức  mới hạ phóng  bao lâu? Càng nghĩ, cô càng cảm thấy  hợp lẽ thường. Ở thời điểm mà kỷ luật tác phong  siết chặt, chuyện như  mà vẫn  ảnh hưởng đến chức vụ của ông ? Nếu đổi  là  khác, e rằng  sớm  tổ chức cho tạm đình chỉ, lập hồ sơ kiểm điểm, chờ xử lý điều tra . 
Chị dâu Thành vội lắc đầu:
“Chị cũng  rõ , việc  nhạy cảm lắm, trong đơn vị chẳng ai dám bàn. Có  cũng chỉ  để trong lòng, chứ  ai dám mở miệng.”
Lời  là  như , cho nên bên trong loanh quanh lòng vòng ai  thể  rõ ?
Cố Nguyệt Hoài  Yến Thiếu Ngu một cái,  nheo mắt , thấy Cố Nguyệt Hoài  qua, liền khẽ nghiêng đầu, truyền cho cô một ánh mắt đầy hàm ý: “Chuyện , về  hãy  tiếp.”
Vừa đến cửa, Lý Quốc Khánh liền hét lên: “Lão thành! Lão thành! Mau  đây  xem em đưa ai đến .”
Thành Cương đang ở trong phòng dọn cơm,   động tĩnh, liền chạy  , trong tay còn đang cầm bát đũa ,  thấy Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu, ánh mắt   liền sáng ngời,  : “Tới  ? Mau  ăn cơm chung!”
Căn nhà của Thành gia do quân khu phân phối, xét về kết cấu và cách bài trí thì  mấy khác biệt so với nhà của vợ chồng cô — cùng kiểu nhà cấp bốn đơn giản, tường trắng, mái ngói đỏ, sân  lót xi măng loang lổ. Chỉ  điều, so về diện tích, nơi   vẻ nhỏ hơn một chút.
Vừa  cửa, Cố Nguyệt Hoài liền thấy hai bé trai, một cao một thấp, bé cao hơn   10 tuổi, bé nhỏ hơn tầm 4 5 tuổi, phát hiện cô đang , hai đứa nhỏ liền ngại ngùng, cúi đầu xuống một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2270.html.]
Lý Quốc Khánh   thấy hai  bước , gương mặt liền rạng rỡ, lớn tiếng gọi con:
“Bân Tử, Quả Tử, mau  đây chào cô Cố với chú Yến  nào!”
Đại Bân  dậy, giọng uể oải đáp “” một tiếng, còn Tiểu Quả thì  vẻ ngập ngừng.Bé lén  Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu,  kéo vạt áo , lí nhí hỏi nhỏ, song trong phòng ai nấy đều  rõ: “Mẹ, vì   gọi là chú với cô? Không  nên gọi là , chị ?”
Một câu ngây thơ, lập tức khiến cả gian phòng rộ lên tiếng . Tiếng   lớn, nhưng ấm áp, như gió đầu xuân xua tan cái lạnh, mang theo  khí  tình giữa  với . Lý Quốc Khánh đưa tay khẽ gõ nhẹ lên đầu con, giọng nửa trách nửa thương: “Cái miệng ngọt như mía lùi! Được , tạm gác bài vở, dọn dẹp bàn ghế, rửa tay chuẩn  ăn cơm thôi.”
Cố Nguyệt Hoài cong môi mỉm , từ trong giỏ lấy  một túi nhỏ, đưa tới  mặt Lý Quốc Khánh, bên trong là vài quả trứng gà còn nguyên lớp rơm khô lót bên ngoài:
“Chị dâu, bọn em về vội, chẳng kịp chuẩn  gì tử tế. Vài quả trứng gà quê, chị cầm lấy nấu cháo hoặc đem chưng cho lũ nhỏ bồi bổ. Gọi là chút lòng thành,  đáng gì cả.”
Lý Quốc Khánh   thấy  giật , vội giơ tay xua xua, gần như  đẩy trả :
“Ấy chết, em dâu! Sao   ? Mời hai đứa tới ăn bữa cơm là vì tình nghĩa, nào  mong quà cáp gì! Truyền  ngoài,    bảo chị kết  vì lợi, còn mặt mũi nào gặp bà con hàng xóm? Thôi, em mang về , chị  dám nhận .”
Nga
Cố Nguyệt Hoài  chau mày, nét mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng, nhưng lời  mang theo vài phần cứng cỏi, thẳng thắn mà  khiến   khó chịu:
“Nếu chị dâu  nhận,  thì em với Thiếu Ngu cũng  dám   dùng cơm . Đã  nhà   ăn bữa cơm nóng, chẳng lẽ   gửi  chút tấm lòng?”
Lý Quốc Khánh   thì  bất đắc dĩ  cảm động,  Cố Nguyệt Hoài mà trong lòng dâng lên một tia thương mến. Cô  khổ:
“Cái con bé , đúng là cứng đầu!” Vừa dứt lời, chị   sang  Thành Cương cầu cứu.
Thành Cương  qua Yến Thiếu Ngu, cũng lúng túng gãi đầu :
“Thiếu Ngu,  xem, ăn bữa cơm thôi mà còn mang cả quà theo, quá khách khí .”
Anh  cùng Yến Thiếu Ngu quen   lâu, tuy hiện tại đối phương  thăng chức, nhưng ngày thường hai  đều lấy tên gọi  xưng hô, lúc   mời  đến nhà ăn cơm, tự nhiên  cần khách khách khí khí.
Yến Thiếu Ngu cũng  phản ứng lời  của Thành Cương, trực tiếp đem trứng gà đặt  trong chiếc nồi  bếp: “Cương ca, nhận . Có mấy quả trứng thôi, chẳng đáng gì. Tụi nhỏ ăn thêm chút dinh dưỡng, chị dâu cũng đỡ lo.”
Trên bàn, tô mì trứng cà chua   dọn sẵn. Sợi mì mềm mà  nát, thấm đẫm nước canh sóng sánh đỏ au, hương thơm dìu dịu của trứng quyện với vị chua ngọt của cà chua tỏa  theo làn khói nghi ngút. Căn phòng vốn đơn sơ bỗng trở nên ấm áp lạ thường, một bữa cơm đạm bạc mà đượm tình, đủ xua tan cả mỏi mệt lẫn ưu phiền trong lòng.