Bên kia, Cố Nguyệt Hoài chỉ cần đi thêm mấy bước nữa là đã ra tới bờ biển. Đoạn đường này có binh sĩ gác, nhưng vì thấy cô từ khu dành cho gia quyến quân nhân đi ra, biết là quân tẩu nên không ai ngăn trở. Một đường thông suốt, chẳng mấy chốc đã ra đến nơi.
Nước triều vừa mới rút, để lộ ra bãi đá ngầm lởm chởm và bờ cát lộ ra. Cô tháo giày, để đôi chân trần lặng lẽ dẫm lên từng hạt cát còn nóng ấm, cảm nhận rõ sự mịn màng xen lẫn một chút thô ráp.
Cát mềm, trơn nhẵn, nơi nơi có thể thấy vỏ sò lấp lánh. Lác đác trên mặt cát là vỏ sò trắng phau, cùng vài con cua nhỏ vội vã chạy trốn. Ở phía xa, những quân tẩu mang theo thùng nước, xắn tay áo, lom khom mò nghêu bắt cua.
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, chỉ dừng chân một lát để quan sát, sau đó lặng lẽ men theo mép nước, hướng ra vùng nước nông. Biển ở đây không dữ, sóng nhỏ vỗ nhè nhẹ, từng đợt mặn mòi đưa tới hương vị nguyên sơ của đại dương.
Dưới làn nước lặng, hệ sinh vật đáy biển phong phú hơn cô tưởng – hải tảo là nhiều nhất, bám chặt vào các phiến đá ngầm như thể có một sức sống bền bỉ không gì lay chuyển được. Xen giữa là những dải rong đỏ, lục tảo, vài nhánh dương xỉ nước hiếm gặp và những cụm san hô nhỏ ẩn trong bóng râm. Từng phiến đá trắng nằm sâu dưới đáy cũng hiện ra lấp ló, lớp lớp chồng lên nhau, tựa như một cánh rừng nguyên thủy đang âm thầm sinh trưởng dưới đáy nước. Cảnh tượng ấy, trong mắt người thường có lẽ chỉ là đá và cỏ, nhưng với cô, người mang trong mình năng lượng chữa trị, lại là một mạng lưới sinh mệnh tinh tế, đang sống và d.a.o động như một thể thống nhất.
Năng lượng chữa trị của Cố Nguyệt Hoài có thể kết nối với đám thực vật ấy – không chỉ điều khiển chúng di chuyển, mà còn thông qua mạng lưới rễ và sợi, truyền đi tín hiệu, hình thành một dạng cảm ứng sinh học lan tỏa như mạng lưới thần kinh, có thể phát hiện và định vị vật thể trong phạm vi nhất định. Mỗi cử động của một sinh vật sống đều để lại d.a.o động trong dòng năng lượng ấy. Với người khác, mò cua bắt cá là chuyện phụ thuộc vận may, nhưng với cô, chỉ cần lặng im một lúc, toàn bộ biến động dưới nước đã tự động hiện rõ như bản đồ trong đầu – cá ở đâu, tôm ẩn ở đâu, nhum cuộn ở góc nào… tất cả đều không thể trốn thoát.
Đâu đó có tiếng reo hò vui mừng của mấy quân tẩu vang lên trên bờ, có người vừa nhặt được một cụm rong đỏ hiếm gặp, cũng có người bắt được tổ sứa hay con cua biển to bằng lòng bàn tay. Âm thanh xen lẫn tiếng sóng biển rì rầm, nghe vào như tiếng lòng người hòa chung với nhịp thở của đất trời – mang theo hy vọng, niềm vui mộc mạc mà chân thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2272.html.]
Cố Nguyệt Hoài vẫn đứng yên giữa làn nước trong, thần sắc bình tĩnh ôn hoà, trong lòng không chút tạp niệm. Cô cúi xuống, chạm tay vào mặt nước mát lạnh. Ngay lập tức, một dòng năng lượng nhẹ nhàng lan ra từ đầu ngón tay, như những sợi tơ vô hình len lỏi khắp bốn phía. Giống như ánh sáng xuyên qua mặt hồ, năng lượng ấy lập tức được thực vật đáy biển nhận ra – những tán rong nhẹ nhàng rung rinh, phát ra tín hiệu cộng hưởng phấn khích, giống như đoàn sinh vật vừa tìm được tri kỷ. Những cành lá giãn nở, lay động, giống như mở rộng cánh tay đón chào, từng nhịp rung rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng trong cảm quan nhạy bén của cô.
Cô khẽ nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, đưa toàn bộ tinh thần kết nối với mạng lưới ấy. Từng dòng tín hiệu đan xen truyền về, cô có thể phân biệt rõ đâu là khe đá sâu, đâu là bầy tôm ẩn dưới lớp cát, thậm chí còn cảm nhận được động tĩnh của một con lươn đang bơi, hay một cụm nhum biển co rút phòng vệ.
Dưới lớp nước mặn, cả thế giới đáy biển như tái hiện trong tâm trí cô. Nó không chỉ là bản đồ địa hình, mà còn là bản đồ sinh học sống động, có nhịp thở, có chuyển động, có sinh mệnh đang tồn tại. Cảm giác ấy, quá rõ ràng, quá mạnh mẽ, cô chưa từng có cảm nhận như thế khi vận dụng năng lượng chữa trị trên đất liền: mạnh mẽ, cuồn cuộn không dứt, như được đánh thức từ nơi sâu thẳm, hừng hực trỗi dậy, lại ào ạt tuôn ra.
Giữa tầng đá, một con tôm hùm lớn với lớp vỏ đỏ sậm đang bò chầm chậm. Thân hình nó gần bằng cánh tay người trưởng thành, hai càng vung lên cảnh giác khi cảm nhận d.a.o động lạ. Cố Nguyệt Hoài khẽ động ngón tay – một dải thủy thảo mềm dẻo lập tức vươn ra, quấn lấy chiếc càng lớn. Trong khoảnh khắc, con tôm bị kéo bật khỏi khe đá, vùng vẫy dữ dội trong làn nước đục. Cô nhanh chóng cúi người, đưa tay bắt lấy phần sống lưng của nó – lớp vỏ lạnh buốt, rắn chắc – cảm giác ấy rất thực, rất rõ ràng.
Cô còn định tranh thủ thời gian dò xét thêm các vùng đáy biển lân cận, để thử nghiệm phản ứng của năng lượng trong các điều kiện khác nhau. Nhưng đúng lúc ấy, giữa làn nước yên tĩnh, cô bỗng cảm nhận một làn sóng nhỏ xao động – không phải d.a.o động từ sinh vật biển, mà là tiếng bước chân.
Rất khẽ.
Nga
Rất nhẹ.
Tựa như có ai đó đang tiến lại từ phía sau.