Cố Nguyệt Hoài  thu  năng lượng chữa trị,  kịp xoay  rời khỏi bãi đá thì phía   vang lên một giọng  trong trẻo,  phần kinh ngạc lẫn vui mừng chân chất:
“Ui chao, con tôm hùm to thế  cơ ? Ở vùng , hiếm thấy lắm đó!”
Trong thời buổi vật tư khan hiếm, đặc biệt là những năm gần đây  khi chính sách thu mua cải tiến, hải sản to cỡ   trở thành thứ xa xỉ phẩm với đa phần  dân. Người dân thành phố Hoài Hải quanh năm sống nhờ  biển, ai bắt  con tôm lớn thế , chẳng khác nào gặp  vận may cả năm. Nếu đem đến Cung Tiêu Xã,  chỉ  thể đổi  một khoản tem phiếu kha khá mà còn  thể lấy về chút tiền mặt – đều là những thứ vô cùng thiết thực với gia đình thời điểm .
Cố Nguyệt Hoài  đầu  . Cô thấy một  phụ nữ vóc  chắc khỏe, dáng dấp vùng biển, chừng hai mươi lăm tuổi, nước da rám nắng, gương mặt   quá xinh  nhưng  toát lên vẻ thẳng thắn, thật thà  dễ tạo thiện cảm. Mái tóc  tết thành hai b.í.m to, lông mày đậm, đôi mắt sáng như gương, trong trẻo  chút ngụy tạo,   phảng phất  thở của cuộc sống lao động cần cù.
Ánh mắt của  phụ nữ  dừng  nơi con tôm hùm đỏ au trong tay Cố Nguyệt Hoài, đầy ngưỡng mộ và trầm trồ chân thành.  ngay  đó, cô  nghiêng đầu, tò mò quan sát Cố Nguyệt Hoài một lượt  khẽ hỏi:
“Cô là quân tẩu mới tới ?”
Nói , cô  mỉm ,  thêm:
“Cô  thật đấy!”
Lời khen thốt   tự nhiên,  kèm theo ánh mắt soi mói, càng  chứa sự ganh ghét nào , chỉ thuần tuý là khen ngợi, cảm thán, đúng kiểu tính cách của  quanh năm sống ở nông thôn,   quanh co, càng  quen dùng lời  bóng gió.
Cố Nguyệt Hoài khẽ mỉm , xách con tôm hùm lên, hướng   đến khẽ gật đầu chào:
“Chào cô,  tên là Cố Nguyệt Hoài, là quân tẩu mới tới, đồng thời   cũng sẽ đảm nhận vị trí quân y của quân khu. Sau  nếu  thể  thoải mái, chỉ sợ cô còn  đến tìm ."
Câu  cuối khẽ mang theo chút đùa nhẹ, nhưng  hề mất chuẩn mực, ngược  còn thể hiện sự chủ động tạo thiện cảm, khiến  cách giữa  lạ mới quen cũng vơi  phân nửa.
Quân tẩu  bật , tiếng  giòn tan như sóng vỗ  ghềnh đá,  chút ngại ngần:
“ tên Trương Tiểu Mạn, cô cứ gọi là Tiểu Mạn là !”
Nga
Nói , cô  bước lên vài bước, chìa tay  đầy nhiệt tình:
“Cố đồng chí?”
Cố Nguyệt Hoài nhấc tay trái đang xách tôm, khẽ nghiêng  tránh đụng  tay đối phương,  dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2275.html.]
“Hôm nay xem  là  tiện bắt tay .  nếu cô gọi  là Cố đồng chí, mà    gọi cô là Tiểu Mạn,  chẳng  vẫn còn khách sáo ? Cô cứ gọi  là Nguyệt Hoài .”
Trương Tiểu Mạn   thì thu tay về, ánh mắt vẫn  rời khỏi con tôm hùm, tặc lưỡi:
“ sống ở vùng biển từ nhỏ mà ít khi thấy con nào lớn như thế. Cô tìm  ngay mép nước ? Phải  là may mắn ghê đó!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ bật , :
“Chắc là ông trời thương tình.   thật,   từng nấu loại  bao giờ. Tôm hùm… chế biến  cho ngon nhỉ?”
Trương Tiểu Mạn  hỏi, mắt lập tức sáng lên,  háo hức   dáng  từng trải:
“Hấp lên là ngon nhất! Rắc thêm tí tỏi giã nhuyễn, để nguyên con, ăn đúng vị biển,  thơm  béo, còn giữ  độ tươi! Cô nấu như , nam nhân nhà cô  mà nuốt lưỡi mất thôi.”
Nói đến đây, ánh mắt Trương Tiểu Mạn thoáng liếc xung quanh,  ghé sát , hạ giọng  nhỏ:
“Mà cô  … tôm to thế , nếu đem tới Cung Tiêu Xã, chắc chắn đổi  cả xấp tem phiếu."
Cố Nguyệt Hoài  xong,  khỏi sững , vẻ mặt  kinh ngạc  khó tin, hàng mi khẽ nhíu :
“Còn  thể đem tôm hùm  đổi tiền với Cung tiêu xã ?”
Trong ấn tượng của cô, Cung tiêu xã là đơn vị tiếp nhận và phân phối hàng hóa do nhà nước quản lý, tuyệt đối  thể để cá nhân tự ý trao đổi – nhất là với những loại thực phẩm quý hiếm như tôm hùm. Quy chế thời bao cấp vốn nghiêm ngặt, chỉ cần  trái nguyên tắc cũng đủ khiến một  vướng họa.
Trương Tiểu Mạn lập tức  quanh một vòng, cẩn thận quan sát mấy , xác nhận bốn phía   ai để ý mới nhẹ giọng đáp, thanh âm hạ thấp đến mức chỉ đủ hai   thấy:
“Đương nhiên là  thể công khai. Theo quy định, hải sản đánh bắt  dọc bờ biển đều  nộp về cho tổ đánh bắt tập trung,  đó do nhà nước thống nhất thu mua và phân phối, phần lớn đều dùng để cung ứng cho cán bộ hoặc tập thể ăn tập trung. Dân thường  ăn đồ biển  khó, mà tôm hùm, hải sâm, bào ngư thì càng   ai cũng  tư cách đụng đến.  cô nghĩ mà xem—mấy thứ quý giá như , trong hệ thống Cung tiêu, nếu gặp   quen,  quan hệ, thì lén lút qua tay cũng   chuyện hiếm .”
Nói đến đây, cô  nhướng mày, nhỏ giọng bổ sung:
“Người  chức  quyền ở thành phố Hoài Hải  ít,   thói quen ăn tươi, dùng ngon, thứ gì càng khó lấy thì họ càng  . Mấy cán bộ cấp cao ngại  mặt mua bán riêng, liền thông qua Cung tiêu xã  trung gian, chỉ cần  giao hàng đủ kín đáo,  thể tin tưởng lẫn , thì họ  tiếc bỏ tiền. Một con tôm hùm cỡ như thế, nếu đưa đến đúng ,   chừng còn đổi  tới năm đồng tiền.”
“Cô nên suy nghĩ kỹ,” cô  khẽ , ánh mắt mang theo vài phần chân thành lẫn thương cảm, “bây giờ tuy chúng   việc trong quân khu, ăn ở tập thể,  dùng đến tiền, nhưng   thì ? Nam nhân nhà cô cũng sẽ  ngày giải ngũ, khi đó, nếu   vốn liếng,   từ đầu cũng chẳng dễ dàng. Bữa ăn thì qua ngày, còn tiền mới tích  tương lai. Tôm hùm ,  là hiếm thấy,  giá trị cao đấy."
Giọng  của Trương Tiểu Mạn  chân thành, rõ ràng đều là  ở lập trường của Cố Nguyệt Hoài mà  tính toán.