Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng bật :“Cô  cũng  lý.  tôm hùm,  còn  từng  nếm. Để dành , đợi khi chồng  về thì cùng  ăn một bữa. Cô cũng đến nhà chúng  ăn cho vui,  lúc dạy  cách chế biến,  mời cả nam nhân cùng đứa nhỏ nhà cô, thuận tiện ăn một bữa cơm  mật.”
Cô   thành khẩn, trong ánh mắt là sự ấm áp mà  ngoài khó cưỡng  . 
Trương Tiểu Mạn thoáng sững , ánh mắt dần sáng lên, khó tin hỏi :
“Thật ?”
Nói xong, cô   lúng túng,  khẽ, tay vén tóc   tai, mặt cũng đỏ bừng:
“...  mới kết hôn, còn   con…”
Lúc , Cố Nguyệt Hoài mới chú ý quan sát kỹ hơn. Áo đỏ ngắn tay, giày vải đen, bên trong thấp thoáng đôi tất hồn. Ban nãy  để ý, giờ  kỹ mới phát hiện , đúng là sắc đỏ tân hôn.
Trương Tiểu Mạn càng ngượng ngùng: “Vừa ...  mới kết hôn, liền……liền tới nơi .”
Cô khẽ gật đầu, mắt đầy ý , dịu giọng đáp:
“Thật khéo.  cũng  mới kết hôn.”
“Thật ? Trời ơi, thế thì  duyên quá !” Trương Tiểu Mạn reo lên, như đứa trẻ  tìm thấy bạn cùng lứa giữa nơi xa lạ. Niềm vui từ tận đáy lòng hiện rõ  gương mặt, cả  như  sưởi ấm bởi lời mời  chân thành  gần gũi. Cảm giác  thiết với Cố Nguyệt Hoài cũng theo đó tăng thêm một tầng, hận  thể ngay lập tức tay nắm tay cùng   sẻ niềm vui sướng, ngọt ngào tân hôn.
Cố Nguyệt Hoài  định  thêm thì bất chợt, từ phía bên  bờ biển vang lên một tiếng hét thất thanh, đầy kinh hoàng :
“Có ai ! Mau cứu ! Có  ngã xuống biển !!”
“Không xong!”Trương Tiểu Mạn  thấy, sắc mặt lập tức biến đổi. Cô     rằng, xoay  phóng như bay về phía phát  âm thanh. 
Cố Nguyệt Hoài cũng lập tức nhíu mày, tiện tay đưa con tôm hùm   gian,  nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát, hai   tới khu vực xảy  sự cố. Trời  nhá nhem tối, ánh sáng nhạt dần  bóng đêm nuốt trọn. Mặt biển loang loáng ánh đèn dầu từ phía xa, nhưng sóng gió thì bắt đầu nổi lên, nước  dâng tới chân bờ đá ngầm. Những con sóng trắng xoá  ngừng vỗ  bờ, ầm ầm như tiếng trống trận.
Một nhóm quân tẩu còn trẻ tụ tập sát rìa đá, sắc mặt  nào cũng tái nhợt như giấy, ánh mắt đầy hoảng loạn, chỉ tay về phía biển mà  thốt nổi thành lời. Dưới chân họ, đá phủ đầy rêu xanh, trơn trượt như phủ một lớp băng lạnh.
Trương Tiểu Mạn thở gấp, giọng gấp gáp gỏi:
“Ai rơi xuống? Rơi ở ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2276.html.]
Cô nhón chân   xa, nhưng  mặt chỉ là một  tối mịt mù  đáy. Gió biển bắt đầu rít mạnh, từng cơn lạnh lẽo cắt da. Bóng tối lan  như một con thú hoang, nuốt chửng  tia hy vọng. Ngay cả cô , một  sinh  và lớn lên đều  bạn với biển, quen đối mặt với sóng gió, lúc  cũng  khỏi rùng  vì bất an.
Một cô gái nghẹn ngào, môi run rẩy, giọng như  gió cuốn:
“Cô  rời  thì Uyển Đình chạy  mép đá,  là  thấy cá nhảy lên mặt nước. Chúng  còn  kịp ngăn  thì cô   trượt chân.  lúc đó… một con sóng lớn ập tới. Cô ... cô   cuốn  ! Chỉ trong chớp mắt thôi,  thấy bóng dáng  cả...”
Trương Tiểu Mạn lảo đảo một bước, sắc mặt tái nhợt. Cô   thốt nổi lời nào trong vài giây,   đầu quát lớn, giọng run nhưng đầy phẫn nộ:
“Các cô nghĩ gì ?! Biển  rút nước, đá trơn rêu, ngay cả  giỏi bơi cũng  hết sức thận trọng. Sao  để    bơi  gần mép nước? Đó là chỗ c.h.ế.t  chứ   nơi chơi đùa?!”
Lời còn  dứt, một giọng  gay gắt chen ngang, đầy phẫn uất:
“Cô còn mặt mũi mà mắng chúng  ? Chúng   là  mới theo quân, chẳng ai  vùng  nguy hiểm. Là cô   là dân ven biển, quen địa hình, am hiểu thủy văn, nên chúng  mới theo cô tới! Giờ xảy  chuyện, cô  chối bỏ trách nhiệm ?”
Người nọ  cất tiếng, những  khác lập tức hùa theo như  tiếp sức. Lời lẽ  cần phân đúng sai, chỉ cần tìm  cái cớ để đẩy trách nhiệm  khỏi :
"Phải ,  ! Không  vì cô xuất  từ vùng ven biển, quen địa hình, rành đường nước nên chúng  mới theo cô đến đây  ? Giờ  chuyện xảy , cô tưởng phủi tay  nhận trách nhiệm mà   ? Đừng mơ!"
Một  khác hừ lạnh, lời  mang theo mùi đe dọa rõ rệt:
“  cho cô , cha Uyển Đình là lãnh đạo trong quân khu! Nếu hôm nay  tìm  , cô chờ mà  hỏi tội !”
Nga
Vừa  hai chữ “Lãnh đạo”, nhóm quân tẩu đều im lặng,  bộ đều   bộ dáng : hận  thể đem trách nhiệm đều đẩy đến   Trương Tiểu Mạn.
Trương Tiểu Mạn   lạnh buốt như  dội nước đá. Gió biển càng lúc càng lớn, tóc tai  thổi rối tung, tạt ngang khuôn mặt trắng bệch.    vì sợ trách nhiệm, mà là bởi vì kinh nghiệm quanh năm  bạn với sông nước khiến cô  càng rõ ràng :  rơi xuống biển, nếu  kịp thời cứu vớt, mỗi phút trôi qua đều là một bước gần hơn tới cái chết. Nước biển lạnh ngắt,  sóng ngầm phức tạp,   nạn một khi mất sức chống đỡ hoặc hoảng loạn, sẽ  dòng chảy cuốn trôi chỉ trong chớp mắt.
Huống chi, bầu trời  sụp tối, tầng mây đen sầm   một tia sáng. Lúc  mà còn chần chừ, thì việc tìm  chẳng khác nào mò kim  đáy nước –  phương hướng,  dấu vết, thậm chí ngay cả một tiếng kêu cứu cũng  sóng gió nuốt sạch.
Cô   đôi co thêm nửa lời. Ánh mắt run lên vì tức giận, vì áy náy, vì lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ cắn chặt răng, kiềm chế tất cả  trong. Trương Tiểu Mạn xắn cao tay áo, đôi giày vải văng  khỏi chân,   do dự mà bước nhanh tới mép nước, chuẩn  nhảy xuống biển.
Nhìn thấy , nhóm quân tẩu thở phào nhẹ nhõm. Dù   tìm   , chí ít cũng   chịu trách nhiệm. Dù phía   trách phạt, thì  đầu tiên  gọi tên sẽ   là họ.
Bọn họ   bơi.
Họ  thể  gì ?
Cứu  ?
Việc đó… là chuyện của  khác.