Trương Tiểu Mạn còn  kịp lao xuống, cổ tay   một bàn tay cứng như thép giữ chặt .
Giọng nữ trầm thấp vang lên bên tai,  lớn nhưng đủ sức  cả  cô  cứng đờ:
“Đừng .”
Lời  của Cố Nguyệt Hoài giống như một tấm lưới vô hình quấn lấy cô ngay  bờ vực sinh tử. Không  quát tháo,   ép buộc, nhưng đủ sức nặng để ngăn bước chân đang chực nhảy xuống biển.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ  về phía chân trời    chìm trong bóng tối. Gió biển buốt lạnh như kim châm, mang theo vị mặn chát rát rạt quất lên mặt. Sóng đập  vách đá, từng đợt dữ dội như tiếng trống báo tang vọng từ lòng đại dương, khiến cả  khí cũng căng lên đầy khẩn trương.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài trầm , khóe môi mím , lông mày khẽ cau. Trước mắt cô là mặt biển đen kịt như mực, sóng vỗ mênh mang, chân trời và mặt nước hòa   một,  còn ranh giới,  còn điểm tựa.
Thiên nhiên  nhân nhượng.
Một khi  nuốt  sinh mệnh, nó  từng trả  điều gì.
Trong  cảnh  –  ánh sáng,  dây buộc,  phao cứu sinh,  đội cứu hộ chuyên nghiệp, kể cả  bơi giỏi cũng khó  thể sống sót, huống hồ là cứu .
Cứu  – là nhất định  cứu, nhưng  thể bằng cách liều mạng vô ích.
“  là cô  cứu ,” giọng cô chậm rãi, nhưng vững vàng như một mỏ neo giữa sóng gió, “nhưng xuống nước trong tình trạng … là tự sát. Cô chết, ai cứu  ? Một  chết, thành hai. Không ai chịu nổi hậu quả đó.”
Nga
Trương Tiểu Mạn cả  run lên,  thở dồn dập. Mồ hôi lạnh túa  ướt đẫm lưng áo, dù trời đang gió lạnh. Cô  vùng khỏi bàn tay , nhưng lòng bàn tay   chỉ mạnh mẽ về sức lực, mà còn mang theo lý trí cô đang thiếu trong lúc hoảng loạn.
“…   đang chìm!” – Cô  nghẹn ngào kêu lên, hai mắt rưng đỏ, lòng đầy áy náy. “Là vì  dẫn các cô  tới! Nếu lúc   ở , nếu  kéo Uyển Đình  kịp thời…  khi   xảy  chuyện…”
Lời cô  vỡ vụn trong gió, từng chữ như xé rách cổ họng.
Cô   chỉ đang tự trách  vì   ngăn  bi kịch, mà còn sợ — sợ  quy trách nhiệm, sợ  đuổi khỏi quân khu, sợ nam nhân nhà  cũng  liên luỵ tiến ."
Anh   mới  thăng chức, công huân và vinh quanh đều là do   liều mạng chiến đấu ở tiền tuyến  đến. Chẳng lẽ cứ như  mà  một  vợ  mới gả đến  liên luỵ mà   từ đầu ? Nếu chuyện đó thật sự xảy , thì cô  còn mặt mũi nào  về?
Trong nhóm quân tẩu, một  vóc dáng nhỏ thó đột ngột bước , giọng the thé đầy khiêu khích:
“Cô là ai? Ở đây  đến lượt cô dạy dỗ! Chúng  theo Tiểu Mạn  đây, cô   trách nhiệm đưa chúng  an  trở về! Nếu cô còn cản trở  cho   cứu Uyển Đình, rủi cô   sóng đánh  mất, thì ai gánh nổi hậu quả? Cô hả?”
Câu  sắc như lưỡi dao, bén đến mức đ.â.m thẳng  lòng .
Một  khác, da dẻ ngăm đen, vốn vẫn im lặng nãy giờ cũng cất tiếng, giọng mang theo sự do dự nhưng rõ ràng là thiên vị:
“Ngọc Nương  cũng  lý… Uyển Đình là con gái duy nhất của Sử đại tá. Nếu thực sự  cứu ... thì cả đám chúng  đều khó tránh liên lụy.”
Ý ngoài lời: Tiểu Mạn, cô nhanh nhảy xuống biển cứu  ,    tất cả đều chậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2277.html.]
Áp lực vô hình như sợi dây siết cổ khiến vành mắt Trương Tiểu Mạn đỏ bừng, cả  run lên bần bật, lảo đảo như  thoát khỏi tay Cố Nguyệt Hoài để lao xuống biển.
 bàn tay của Cố Nguyệt Hoài vẫn siết chặt cổ tay Trương Tiểu Mạn,  cho cô  nhúc nhích. Ánh mắt cô như sương tuyết quét qua một vòng, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Không  .”
Cô  xoay đầu,  Trương Tiểu Mạn đang run lên vì xúc động,  trầm giọng:
“  báo với trạm gác từ lúc chạy đến. Đội cứu hộ sẽ mang thiết  tới ngay. Còn các cô?”
Ánh mắt sắc như d.a.o quét ngang qua đám , giọng càng lúc càng nghiêm nghị:
“Trong tình huống   bất cứ thiết  đảm bảo an  nào,  cứ xúi giục  khác nhảy xuống biển giữa đêm tối, sóng lớn, thủy triều lên cao… Các cô là ngu ngốc ? Hay là đang quang minh chính đại mưu sát?”
Lời  sắc bén như roi quất, khiến  bộ đám quân tẩu lặng như tờ.
 lúc đó, ánh sáng hải đăng từ xa chớp qua, chiếu thẳng  gương mặt Cố Nguyệt Hoài: sống mũi cao, ánh mắt sắc lạnh, nét mặt cứng cỏi. Trong khoảnh khắc, khí thế của cô nghiêm trang đến mức khiến    dám thở mạnh.
Ngay cả Lý Ngọc Nương –   mới to tiếng chỉ trích, cũng vô thức lùi  một bước, ánh mắt lảng tránh.
Trương Tiểu Mạn đưa tay lau nước mắt, trong lòng như  dòng nước ấm chảy qua. Cô   Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt ướt đẫm nhưng mang theo một tia vững vàng. Rồi cô   ,  biển đêm đen đặc như mực, lòng vẫn  ngừng siết  vì lo lắng.
Lý Ngọc Nương nén giận, hừ lạnh một tiếng, gằn giọng:
“Mưu sát cái gì? Nếu  ai  mưu sát thì cũng là Trương Tiểu Mạn  chứ! Biết rõ chúng    bơi, còn lôi   bãi biển  gì? Giờ thì  ,  xảy  chuyện  là con lãnh đạo, cô bảo cô   chịu trách nhiệm  ? Cô  gì cũng chỉ là ngụy biện!”
Cố Nguyệt Hoài  trả lời ngay. Cô chỉ nghiêng đầu, liếc  Ngọc Nương một cái, ánh mắt pha lẫn lạnh lùng và châm biếm, tựa như đang  một   đáng để tranh luận.
“Các cô đều là  trưởng thành,  đầu óc,  tay chân,  ai ép buộc các cô  đây. Chân mọc   các cô,   rủ một câu liền răm rắp  theo –  là trưởng thành ? Hay các cô nghĩ Trương Tiểu Mạn là cha  các cô,  chịu trách nhiệm  cho  quyết định của các cô?”
"Nếu  đoán  sai, cô   nhắc các     vùng nước sâu –   ?” 
Không ai trả lời.
Không ai dám  cô.
“Vậy mà các cô vẫn phớt lờ cảnh báo, đến lúc xảy  chuyện thì một mực đổ hết lên đầu  khác. Cái lý lẽ  mà các cô cũng    ?”
Không ai còn dám hé răng.
Cố Nguyệt Hoài thanh âm  lớn  nhỏ,  vặn  đội cứu hộ đang từ xa chạy tới  thấy. Ánh đèn pin lia qua lia , tiếng bước chân rầm rập vang lên. 
 giờ  chẳng  lúc truy cứu trách nhiệm. Tai nạn  xảy , bọn họ nhanh chóng mang theo thiết  lặn xuống biển, chuẩn  ứng cứu.