Cố Nguyệt Hoài   gì thêm. Sau vài giây trầm ngâm, cô lặng lẽ bước tới mép nước,  xổm xuống, vươn tay chạm khẽ lên mặt biển lạnh buốt .
Tuy  năng lượng chữa trị  thể mượn hệ thực vật  đáy biển để dò xét  cảnh xung quanh, nhưng bản  cô   bơi, cũng  thể vì một  xa lạ mà liều mạng xuống biển một cách mù quáng, như   chắc  tìm  , mà còn gia tăng gánh nặng cho việc cứu hộ. Một khi  xác định  vị trí  gặp nạn,  thể tùy tiện mạo hiểm. Cứu  –  đúng cách, đúng thời điểm, và đúng vai trò.
Trương Tiểu Mạn ngơ ngác  hành động của cô,  hiểu  : “Nguyệt Hoài? Cô đang  cái gì?”
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh mà đáp một câu: “Thử độ ấm nước. Nước biển đang lạnh dần.”
Nghe xong lời , Trương Tiểu Mạn khẽ run.
Cô lớn lên ở vùng duyên hải, từ nhỏ    lớn dặn  dặn : biển ban ngày và biển ban đêm là hai thế giới   khác biệt. Nước lạnh ngấm  da thịt, từng chút một hút sạch nhiệt lượng trong cơ thể. Người khỏe mạnh còn  chịu  quá mười lăm phút, huống chi là một cô gái trẻ   bơi, tay chân yếu ớt, ngã xuống trong hoảng loạn,   gì bám víu…
Mà kể cả là Sử Uyển Đình may mắn bám   mảnh gỗ trôi nổi, hoặc một tảng đá ngầm nào đó, cũng  chắc chịu đựng  lâu trong nước lạnh như .
Cố Nguyệt Hoài im lặng tập trung cảm nhận, mặc dù năng lượng chữa trị ở nơi  cực kỳ mạnh mẽ, nhưng cũng   là vạn năng. Nơi  là biển rộng, năng lượng chữa trị của cô cũng  cản trở bởi sóng gió và dòng chảy. 
Năng lượng chữa trị chậm rãi truyền  từ đầu ngón tay, lan theo mạch nước ngầm, dọc theo thảm rong biển phía , như từng sợi tơ bén rễ dò tìm.
, việc vận hành năng lượng chữa trị trong môi trường biển sâu   chuyện đơn giản. Biển cả là thế giới của dòng chảy hỗn loạn, sức gió phức tạp và nhiệt độ  đổi  ngừng. Khác với mặt đất nơi cỏ cây rễ sâu  thể truyền dẫn năng lượng mạch lạc, ở đây  cảm ứng đều  nhiễu loạn. 
Nga
Mỗi  truyền  một luồng cảm ứng, năng lượng chữa trị   tiêu hao một phần. Gió vẫn gào thét. Sóng vẫn dập dềnh. Mồ hôi lấm tấm nơi trán cô, trộn lẫn với  nước mặn mòi của biển đêm.
Một lát , bàn tay đang đặt  nước của cô khẽ run.
Tròng mắt mở , trong ánh  thoáng hiện tia ảm đạm.
Cô chậm rãi thu tay về, cúi đầu thấp hơn, giọng  khẽ đến mức gần như  thể  rõ:
“…Có .”
Cảm giác yếu ớt  thoáng qua trong lớp rong biển  sâu —   cá,   mảnh gỗ, mà là một bóng .
Chính xác là một cơ thể  đang trôi lững lờ giữa làn nước tối đen.
…  còn d.a.o động của sinh khí. 
Nét mặt Cố Nguyệt Hoài  đổi, chỉ lặng lẽ nắm tay ,   dậy. 
 lúc , từ phía  vang lên một tràng bước chân vội vã, nặng nề dồn dập đạp lên nền cát ướt. Chưa kịp  , Cố Nguyệt Hoài   một vòng tay siết chặt từ phía  ôm trọn  lòng. Vòng tay mạnh mẽ và lạnh buốt mang theo  thở gấp gáp đan xen  nước mằn mặn của gió biển.
Yến Thiếu Ngu.
Ngực  phập phồng  ngừng, mồ hôi  trán vẫn  kịp khô, từng giọt chảy ngược xuống cổ áo. Hơi thở nặng nề của  phả lên đỉnh đầu cô, xen lẫn mùi gió biển, giọng  khản đặc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2279.html.]
“Không  là  … may là em  … may mà em vẫn bình an.”
Lồng n.g.ự.c Cố Nguyệt Hoài khẽ rung động. Dù cô   đầu , nhưng chỉ cần  giọng là đủ    sợ đến mức nào.
Cố Nguyệt Hoài   bơi, khi hai  gặp nạn ở khe núi   . 
Anh   thấy còi báo động truyền từ bờ biển, nghĩ đến cô đang ở đó, tim liền như  ai bóp nghẹt,  kịp nghĩ ngợi gì  chạy về phía . Nếu như... nếu như ...   may gặp chuyện là cô thì...
Anh  dám nghĩ tiếp .
Thật may — trời đất thương tình, cô vẫn an .
May mắn !
Cố Nguyệt Hoài nhẹ rời khỏi vòng tay siết chặt ,   cự tuyệt, mà là để cho  trấn tĩnh . Cô khẽ vén sợi tóc ướt   tai, giọng bình tĩnh, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Em  , đừng lo.  đúng là   rơi xuống biển thật.”
Dứt lời, cô giơ tay chỉ về phía biển xa, nơi ánh mắt cô  dò tìm  phương hướng, lặng lẽ lắc đầu. Hành động   cần  thêm lời nào, Yến Thiếu Ngu liền hiểu.
Không chút chần chừ,  bước nhanh về phía đội cứu hộ đang vội vã chạy tới, trực tiếp rút từ tay một chiến sĩ một bộ áo phao và đèn pin chống nước. Trong lúc những  khác còn đang phân công,   thuần thục mặc , xiết chặt dây,    một lời, sải bước về phía mép nước.
Một giây  —  hình cao lớn của  lao xuống biển.
Nước biển tung tóe như một đóa hoa trắng rực trong đêm đen,  nhanh chóng  bóng tối biển khơi nuốt chửng.
Tất cả xảy  quá nhanh khiến Trương Tiểu Mạn chỉ   trơ  đó, đôi mắt mở lớn,    kịp phản ứng. Mãi đến khi bóng   biến mất trong làn nước, cô mới như sực tỉnh, cả  run lên, vội chắp hai tay  ngực, lẩm bẩm  ngừng như niệm chú:
“Cầu trời phù hộ… nhất định  bình an… nhất định  trở về an …”
Cố Nguyệt Hoài  đầu ,  cô  bằng ánh mắt  phức tạp. Trong lòng  khỏi dấy lên một tia cảm khái âm thầm.
So với đám quân tẩu ồn ào lúc nãy, mỗi  một miệng,  ai chịu trách nhiệm, chỉ  đổ  và châm chọc, thì Trương Tiểu Mạn – thật thà chất phác, dễ  cảm xúc  cho d.a.o động – nhưng  giữ  tấm lòng chân thành và tử tế. Cô   sợ,  ăn năn,  lo cho  khác.
Người như thế, ở thời loạn lạc  thời bình, đều  đáng quý.
Chỉ tiếc rằng…
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài dần trở nên nặng nề.
Cô    sự thật mà bản   cảm nhận  –  ảnh  đáy biển ,   còn năng lượng sống.
Vớt lên  thì cũng chỉ là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.