Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài trầm xuống, ánh mắt cô vẫn chăm chú   "thi thể"  mặt. Một thoáng do dự xẹt qua trong đồng tử,  cô khẽ , giọng hạ thấp, thận trọng từng chữ:“Có lẽ… còn  thể.”
Cô hồn dã quỷ mượn xác  hồn vốn là điều tuyệt đối  thể nhắc tới  thời điểm , càng  thể  mặt sĩ quan cao cấp như Sử Kính Tùng, là một trong những  trực tiếp tham gia cải cách tư tưởng,  đầu chiến dịch bài trừ mê tín phong kiến.
Nếu cô dám  thẳng, e rằng chẳng cần chờ tổ chức  cuộc, chỉ cần một bản tường trình “quấy nhiễu tư tưởng chính trị, gieo rắc mê tín lạc hậu trong quân ngũ” thôi cũng đủ chôn vùi cô và cả Yến Thiếu Ngu.
Cho nên… cô lựa chọn im lặng, lựa chọn an .
Nga
Sử Kính Tùng chỉ  thấy hai chữ " thể", liền lập tức nhào tới bên cạnh con gái. Ông nắm lấy tay con, bàn tay run bần bật như  trúng gió , khẩn thiết gọi: “Uyển Đình! Con tỉnh  ! Là cha đây, cha của con đây mà!”
“Đồng chí Sử Uyển Đình hiện tại vẫn còn phản xạ sinh học, tuy cực kỳ yếu. Phải lập tức đưa về phòng y tế cấp cứu, truyền dịch tĩnh mạch, theo dõi hô hấp và điện tim. Nếu may mắn,  khi hút hết dịch phế quản và điều chỉnh hô hấp, tình trạng  thể  định.”
Cố Nguyệt Hoài  lên, thanh âm bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt  xẹt qua một mạt âm u.
“Cố quân y, ơn   Sử Kính Tùng ghi khắc trong tim!”
Không  thêm lời nào, Sử Kính Tùng vội vàng bế con gái lên, bước chân vội vàng hướng khu điều trị khẩn cấp của quân khu . Người bên bờ biển cũng lục tục giải tán, các chiến sĩ trở  vị trí, khôi phục trật tự cũ.
Bên cạnh, Trương Tiểu Mạn gần như chạy tới, vui mừng khôn xiết. Gương mặt đỏ bừng vì kích động, cô  nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài, giọng run rẩy:
“Uyển Đình   ! Nguyệt Hoài, cô thật sự là quân y giỏi nhất mà  từng  !”
 ngay khi nắm lấy tay cô, Trương Tiểu Mạn chợt khựng . Lông mày chau , cô ngẩng đầu  thẳng  Cố Nguyệt Hoài, ngạc nhiên hỏi: “Sao…  tay cô  lạnh thế ? Có chuyện gì  ?”
Yến Thiếu Ngu cau mày. Ánh mắt  dừng  một thoáng  gương mặt trắng bệch của Cố Nguyệt Hoài. Vì  từ  nước lên,   vẫn còn ướt sũng,   tiện tiến lên ôm lấy cô trấn an, chỉ khẽ cúi đầu, giọng  trầm thấp mang theo sự quan tâm đè nén: “Chúng  cũng về thôi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2282.html.]
Cố Nguyệt Hoài gật đầu. Cô  gì, cũng   sang  . Ánh mắt cô lặng như nước, nhưng sự xáo động bên trong  giống như mặt biển đang ngấm ngầm nổi sóng. Cái cảm giác bất an khi nghĩ về Sử Uyển Đình đang ngày một dâng cao như cơn thủy triều âm ỉ.
Cô vốn định giải thích vài câu cho Trương Tiểu Mạn, nhưng nghĩ   thôi. Trong lòng quá hỗn loạn, cô   mở miệng chỉ để  những điều sáo rỗng.
Cô chào Trương Tiểu Mạn  cùng Yến Thiếu Ngu trở về nhà.
Trương Tiểu Mạn  tại chỗ,  theo bóng lưng hai  họ mà ngơ ngác—cảm giác lạ lùng thoáng lướt qua tim cô, nhưng   gọi tên .
Trên đường về nhà, Cố Nguyệt Hoài vẫn trầm mặc. Gương mặt  biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt thì  ngừng d.a.o động, như thể đang vật lộn với một chuỗi suy luận phức tạp trong đầu. Cô cắn chặt môi , tay siết lấy vạt áo   gió biển hong khô.
Yến Thiếu Ngu liếc  cô một cái, từ biểu tình của cô,   thể đoán   chắc chắn   chuyện gì đó xảy , hơn nữa còn  nghiêm trọng, nhưng  đường  tới  lui nhiều,  thích hợp để  chuyện. Vì   chỉ lặng lẽ siết tay cô chặt hơn, như để truyền cho cô một chút ấm áp và vững vàng trong lúc hỗn loạn. Bước chân  cũng vô thức nhanh hơn, như  kéo cô trở về nơi an  duy nhất—nơi chỉ  hai  họ.
Vừa về đến nhà, còn  kịp  bộ trang phục ướt đẫm  ,   vội vàng hỏi : “Sử Uyển Đình  vấn đề?”
Anh là  tìm thấy  đầu tiên. Lúc đó,  cũng  tự  kiểm tra qua,  thể   lạnh như đá, hô hấp, mạch đập,  thứ đều ngưng bặt, thật sự là  chết, hiện tại ...   thể tỉnh  ?
Cố Nguyệt Hoài lúc  mới như sực tỉnh. Cô ngẩng đầu, ánh mắt giao với . Không  lời thừa,  che giấu. Vừa đưa tay tháo cúc áo ngoài ướt lạnh cho , cô  khẽ :: “Nếu em  đoán sai , hiện tại "Sử Uyển Đình"    là "Sử Uyển Đình"...."
Cô ngừng một nhịp, mắt chạm thẳng  , giọng chậm rãi nhưng kiên định:
“Giống như... "Điền Tĩnh".”
Yến Thiếu Ngu   mặt cô   biểu cảm gì, mày càng nhíu chặt.
Yến Thiếu Ngu đương nhiên hiểu rõ, cái tên "Điền Tĩnh" đối với Cố Nguyệt Hoài  chỉ đơn giản là một cái bóng quá khứ. Nó đại diện cho những ám ảnh  thể xóa nhòa, là thứ bóng tối từng đeo bám cô dai dẳng suốt một thời gian dài. Chính bản   cũng tự cảm nhận ,  khi "Điền Tĩnh" chết, Cố Nguyệt Hoài  thả lỏng như thế nào.
Hai  đều rõ ràng, thế giới hiện tại của bọn họ,  lẽ trong mắt một  khác chỉ là thế giới trong một quyển sách, mà  như "Điền Tĩnh" tới nơi , mục tiêu nhắm tới chắc chắn là Cố Nguyệt Hoài cùng Tống Kim An, hai   định sẵn là nhân vật chính của quyển sách đó.