Yến Thiếu Ngu không vội rời đi, trái lại còn hỏi lại bằng giọng bình thản, mang theo chút ngữ khí như tình cờ:
“Chưa rõ đồng chí tên gì? Cùng trong một quân khu, vậy mà chưa từng gặp mặt.”
Một vạch ba sao—thượng úy.
Trong hệ thống sĩ quan cấp phân đội, thượng úy là cấp bậc gần như cao nhất, thường đảm nhiệm vai trò đại đội trưởng, hoặc tiểu đoàn phó. Nếu ở trong lực lượng đặc biệt, thậm chí có thể kiêm nhiệm vai trò chính trị viên phó – người phụ trách công tác tư tưởng trong đơn vị.
Tuổi chưa đến ba mươi, đã leo đến thượng úy. Nếu không phải bản thân có năng lực phi thường xuất sắc, thì chính là có bối cảnh nâng đỡ phía sau, hoặc được đích thân lãnh đạo cấp trên bồi dưỡng. Ở thời điểm hiện tại, mà được “bồi dưỡng” nghĩa là gì ? Đó không chỉ là trọng dụng – mà còn là tín nhiệm, là nằm trong tầng quy hoạch chiến lược về cán bộ kế cận.
Điều khiến Yến Thiếu Ngu chú ý hơn cả là ánh mắt cùng giọng điệu người này khi nhắc đến Sử Uyển Đình. Thân mật nhưng không vượt giới hạn, lễ phép nhưng không xa cách. Không giống đồng chí bình thường, mà lại càng không phải bạn bè xã giao. Cách cư xử đó—là đang trong giai đoạn tìm hiểu.
Năm xưa khi Yến gia còn đứng ở đỉnh cao, anh từng quen thuộc gần như toàn bộ tầng lớp sĩ quan ở Quân khu 8—từ đại đội trưởng trở lên, xuất thân, tính tình, lý lịch đều nằm trong lòng bàn tay. Nhưng thời thế đã thay đổi, Yến gia sụp đổ, anh trở về bắt đầu lại từ hàng ngũ tân binh, phần lớn thời gian đều dùng để tham gia huấn luyện, sau lại trực tiếp ra tiền tuyến , về căn bản là không có thời gian để tìm hiểu tình hình hiện tại ở quân khu.
Người này… e là một nhân sự mới được Sử Kính Tùng bồi dưỡng.
Quả nhiên, ngay sau đó anh nghe người trước mặt nói :
“Báo cáo! Tôi là Thượng úy Tiêu Sách, sĩ quan đặc nhiệm trực thuộc Lữ đoàn Đặc công 50, biên chế Tập đoàn quân 83, Quân khu 8!”
Lữ đoàn Đặc công 50 – lực lượng chủ lực tinh nhuệ nhất của Tập đoàn quân 83 – là nơi không phải ai cũng có tư cách đặt chân. Cấp bậc thượng úy ở tuổi chưa đầy ba mươi, lại là cán bộ quân lực trong đơn vị đặc nhiệm, có thể nói là nhân vật trọng yếu đang trong quá trình được bồi dưỡng chuyên biệt. Đặc biệt hơn, Tập đoàn quân 83 chính là nơi Sử Kính Tùng – cha ruột của Sử Uyển Đình – giữ chức Phó Sư đoàn trưởng.
Nghe vậy, ánh mắt Yến Thiếu Ngu thoáng trầm xuống, nhưng biểu cảm không thay đổi. Anh thu lại vẻ ngoài lạnh nhạt, đổi giọng như thể chỉ là một câu chuyện phiếm giữa các chiến hữu trong doanh trại:
“À, thì ra là cán bộ trẻ đầy triển vọng dưới trướng của Sử đại tá. Nghe cách anh nhắc đến đồng chí Sử Uyển Đình, tôi đoán — hai người đang trong quá trình tìm hiểu?”
Trong môi trường quân đội, đồng chí nói vài lời bông đùa cũng chẳng có gì lạ. Nhất là giữa những người cùng đơn vị, từng vào sinh ra tử bên nhau, đôi khi một câu trêu ghẹo cũng là cách thể hiện sự gần gũi, chân thành.
Có lẽ do tâm trạng vẫn còn căng sau lần cứu người, lại thấy Yến Thiếu Ngu là người từng trực tiếp cứu Sử Uyển Đình, nên sự cảnh giác trong lòng Tiêu Sách cũng hạ xuống vài phần. Dưới ánh đèn vàng nhạt hắt từ hành lang, gương mặt nghiêm trang của anh ta lộ ra chút ngượng ngùng, vành tai đỏ lên một cách rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2283.html.]
Anh ta ho khan, như muốn che giấu sự lúng túng:
“Khụ... khụ khụ... cũng không hẳn ạ. Lần này... là đồng chí Uyển Đình đến quân khu để... xem mắt.”
Yến Thiếu Ngu hơi nhướng mày, xem ra, đẩy sâu vấn đề một chút, hẳn là có thể từ người trước mặt biết được tin tức gì đó hữu dụng.
Sử Uyển Đình, mới từ Phong thị đến đây, vừa qua 18 tuổi sinh nhật, cha tuy là đại tá, nhưng lại là lần đầu tới quân khu, bề ngoài thì nói là tới thăm người thân, kỳ thực chính là Sử Kính Tùng muốn thúc đẩy hôn nhân của con gái với đối tượng ông tự mình chọn lựa.
Sử Kính Tùng rất yêu thương đứa con gái này, cho nên vẫn luôn từ những thanh niên tài tuấn có tiền đồ ở quân khu, lựa chọn ra một đối tượng phù hợp với con gái, và đối tượng phù hợp nhất được định ra, hẳn là người này.
Yến Thiếu Ngu con ngươi híp lại, hỏi: “Sử đại tá là người Phong thị ?”
Nga
Tiêu Sách hơi khựng lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Không rõ vì sao Yến thiếu tá lại hỏi điều đó, nhưng anh ta vẫn gật đầu xác nhận:
“Đúng ạ.”
Yến Thiếu Ngu khẽ cười.
“Xem ra... anh rất có cảm tình với đồng chí Sử Uyển Đình.”
Lần này, Tiêu Sách không phủ nhận. Gương mặt đỏ lên, tay vô thức chỉnh lại quân trang, rồi liếc quanh như sợ có người nghe thấy, anh ta hạ giọng:
“Uyển Đình đồng chí xinh đẹp, lại có khí chất, tư tưởng tiến bộ, tính tình thẳng thắn. Cha lại là người có công với cách mạng... một cô gái như vậy, chắc hẳn ai cũng sẽ cảm mến.”
Yến Thiếu Ngu nghe vậy, không lên tiếng ngay. Anh như đang nghiền ngẫm từng từ từng chữ, sau đó cười nhạt một tiếng, giọng nói như có như không:
“Nhưng... Sử Uyển Đình đồng chí không phải vừa mới tới quân khu sao? Sao anh lại nắm rõ cô ấy như vậy?”
Tiêu Sách khựng lại. Anh ta vừa định mở miệng giải thích thì một tiếng gọi đột ngột vang lên, cắt ngang toàn bộ cuộc đối thoại:
“Tiêu Sách!”