Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2285

Cập nhật lúc: 2025-06-24 01:11:57
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Yến Thiếu Ngu như vô tình đảo qua toàn thân Sử Uyển Đình, nhưng lại không bắt được chút sơ hở nào. Không biết là đối phương che giấu quá giỏi, tâm cơ quá sâu, hay đơn giản là do anh nghĩ nhiều, anh hỏi : “Sử Uyển Đình đồng chí, cô còn nhớ chuyện vừa xảy ra không? Thật sự là do trượt chân mà ngã xuống biển sao?”

Câu hỏi vừa dứt, sắc mặt Sử Kính Tùng lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc lại, mày cau chặt.

“Ý Yến thiếu tá là gì? Cậu nghi ngờ có người hãm hại con gái tôi?”

Yến Thiếu Ngu hơi nhún vai, bộ dạng vẫn thong thả, giọng nói bình tĩnh :

“Sử đại tá nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn làm rõ tình huống thực tế. Vùng ven biển này địa hình hiểm trở, gió mạnh sóng lớn, xảy ra sự cố cũng không hiếm. Nếu xác định nguyên nhân rõ ràng, sau này sẽ giúp phòng tránh những chuyện tương tự.”

Lời nói nghe qua hợp lý, nhưng cách anh nhìn người lại quá mức sắc bén, khiến người ta không dễ gì xem nhẹ. Sử Kính Tùng tuy ngoài mặt không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt vẫn nặng nề.

Trái lại, Sử Uyển Đình không hề tỏ ra khó chịu, trái lại còn mỉm cười dịu dàng, môi nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, nhẹ giọng đáp:

“Cảm ơn Yến thiếu tá quan tâm. Tôi đúng là bị trượt chân. Dù sao cũng là lần đầu tới quân khu, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, hơi tò mò nên mới ...”

Yến Thiếu Ngu khẽ kéo khóe môi, ánh mắt như cười như không:

“Nói đến quan tâm, lúc nãy tôi có gặp Tiêu đồng chí, cũng nghe được chuyện vui của hai người. Tôi xin chúc mừng trước.”

Anh nói ba câu, trong hai câu sẽ mang ý dò hỏi.

Nga

Tuy nhiên, Sử Uyển Đình lại như không hề cảm nhận được ẩn ý trong lời, sắc mặt hơi ửng, dáng vẻ như một cô gái mới lớn bị nhắc đến chuyện riêng, có chút ngượng ngùng, có chút dè dặt:

“Yến thiếu tá hiểu lầm rồi. Quan hệ giữa tôi với Tiêu đồng chí còn chưa đến mức ấy.”

Nói tới đây, cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như có ánh nước, giọng nói mang theo nét nửa thật nửa đùa :

“Thật ra… tôi đến đây đúng là để xem mắt. Nhưng còn chưa chọn được đối tượng. Nếu Yến thiếu tá chưa kết hôn, biết đâu... chúng ta có thể phát triển một tầng quan hệ đồng chí thân thiết hơn?”

Nụ cười nhẹ nhàng, lời nói nghe ra như trêu ghẹo, nhưng lại khiến người ta khó lòng xác định là đùa hay thật có ý ngầm gì khác.

Một câu nói lại khiến Sử Kính Tùng đang đứng im lặng bên ho khan một trận dữ dội. Ông không khỏi liếc mắt nhìn con gái, rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang Yến Thiếu Ngu, ánh mắt đầy dò xét.

Nhưng nhìn chằm chằm một lúc, lại phát hiện ... ánh mắt con gái đúng là không tồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2285.html.]

Yến Thiếu Ngu nếu là còn chưa kết hôn, ngay cả ông có dùng những tiêu chuẩn khắt khe để xem xét thì cũng phải thừa nhận cậu ta chính là một thanh niên cực kỳ xuất sắc, có bản lĩnh, có cốt cách.

Nhưng đáng tiếc... cậu ta là người Yến gia.

Yến gia hiện tại chính là cái phiền toái cực lớn, ông chỉ là một đại tá, có mỗi cô con gái duy nhất, ông không muốn con gái bị cuốn vào tranh quyền đoạt lợi ở thủ đô.

Sử Kính Tùng nghĩ đến đây liền âm thầm lắc đầu. Ông chỉ mong tìm cho con gái một cán bộ trẻ có lý lịch thuần phác, không vướng mắc gia thế phức tạp, hai đứa nên duyên rồi theo quân sống yên ổn. Nếu cùng đóng quân một nơi, cha con còn có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng là chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, Sử Kính Tùng chợt giật mình nhận ra, suy nghĩ mình đang đi quá xa, suýt nữa cả chuyện có mấy đứa cháu cũng nghĩ tới luôn rồi.

Yến Thiếu Ngu là người đàn ông đã có gia đình, dù không quan tâm đến những phiền toái có thể gặp phải khi trở thành người Yến gia thì cũng không nằm trong danh sách người được chọn a.

Đối với lời nói giống như thổ lộ của Sử Uyển Đình, Yến Thiếu Ngu lựa chọn mắt điếc tai ngơ, không làm ra bất kỳ phản ứng nào.

Anh thu hồi tầm mắt, quay đầu cùng Sử Kính Tùng nói:“Sử đại tá, nếu đồng chí Sử Uyển Đình đã tỉnh lại, thân thể không còn gì đáng ngại, vậy thì vợ tôi cũng không cần đặc biệt phải lại đây một chuyến. Tôi xin phép đi trước.”

Nói xong, anh khẽ gật đầu, cử chỉ đầy đủ lễ tiết, nhưng không hề nán lại thêm nửa giây.

Cả quá trình, anh không thèm nhìn Sử Uyển Đình thêm một lần nào nữa.

Bóng lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, như thể đang rời khỏi một nơi không đáng lưu tâm.

Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, Yến Thiếu Ngu đột nhiên dừng lại, lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn về phía căn phòng bệnh đằng sau. Tròng mắt đen lạnh như sương, khóe miệng hơi mím lại, cả khuôn mặt như phủ một tầng sương mù rét buốt.

Ánh mắt kia lạnh đến cực điểm, sâu không thấy đáy, như một lưỡi d.a.o ngầm lướt qua đêm tối.

Sát khí rất nhẹ, nhưng sắc bén. Không ồn ào, không khoa trương, chỉ lặng lẽ toát ra, khiến không khí nơi hành lang như hạ xuống mấy độ.

Nguyệt Hoài nói đúng. Người nằm trong phòng kia... không phải là "Sử Uyển Đình".

Thậm chí, cái thứ đội lốt hình hài ấy — cái hồn phách mượn thân thể kia — có khả năng là một “người quen”. Một kẻ, hoặc một thứ, không nên còn tồn tại trên đời.

Yến Thiếu Ngu cụp mắt, rồi xoay người bước đi. Bước chân trầm ổn, nhưng khí thế lại sắc như gươm rút khỏi vỏ.

Cửa vừa khép lại, căn phòng bệnh lập tức chìm vào một thứ yên lặng quỷ dị.

Không một lời, không một tiếng động. Tựa như toàn bộ khí lưu đều bị rút sạch.

Loading...