Tiêu Sách hướng Yến Thiếu Ngu gật đầu ,   về hướng Sử Kính Tùng chạy tới.
Bước chân của Yến Thiếu Ngu  khựng , ánh mắt khẽ động, nhưng  nhanh cũng  theo. Còn  đến gần,    thấy tiếng  đầy kích động của Sử Kính Tùng vang lên từ phía :
“Uyển Đình tỉnh ! Mau,  chạy ngay xuống nhà ăn lấy cho con bé chút gì đó nóng, nhớ là đồ lỏng thôi! Con bé vốn thích ăn ngọt, nhớ dặn nhà bếp cho thêm ít đường đỏ!”
Nga
“Vâng! Cháu  ngay!” Tiêu Sách đáp lời rành rọt, giọng lộ rõ vẻ phấn khởi. Anh  nhón chân   phòng bệnh, thoáng thấy   giường  mở mắt, sắc mặt cũng khẽ giãn  –  mừng rỡ,  nhẹ nhõm.
Trong giây lát, như  trút bớt tâm trạng đang căng đến cực độ, Tiêu Sách bỗng siết chặt tay, giơ nắm đ.ấ.m đập mạnh  lòng bàn tay ,  cất bước lao . Dáng  phóng khoáng, mang theo cả một luồng khí thế như bùng nổ, phấn chấn  giấu nổi.
Sử Kính Tùng  theo bóng lưng Tiêu Sách,   sang thấy Yến Thiếu Ngu  gần đó. Ông  vội   phòng bệnh, mà :
“Cố quân y  về nghỉ ? Lần  thực sự là nhờ cô  kịp thời cứu . Đợi Uyển Đình bình phục,  nhất định đưa con bé tới tận nơi cảm ơn cô  một tiếng.”
Yến Thiếu Ngu  mỉm , trả lời với thái độ đúng mực:
“Sử đại tá khách khí . Nguyệt Hoài là quân y, cứu  là trách nhiệm, cũng là lương tâm nghề nghiệp. Cô  vốn lo lắng cho đồng chí Sử Uyển Đình, ban nãy còn định tự  tới xem tình hình, nhưng  lẽ lúc ở bờ biển  lạnh, giờ trong   mệt, nên nhờ   mặt tới thăm.”
Lời  trôi chảy, lý do đưa  đúng lý hợp tình,  chút ngập ngừng.
Sử Kính Tùng  xong, ánh mắt thoáng dịu . Trông thấy vẻ mặt chân thành và tác phong nghiêm chỉnh của Yến Thiếu Ngu, giọng ông cũng ôn hoà hơn:
“Uyển Đình  tỉnh, mời đồng chí cùng   trong.”
“Vâng.” Yến Thiếu Ngu gật đầu, dáng vẻ điềm tĩnh.
Chỉ trong khoảnh khắc Sử Kính Tùng xoay  dẫn đường, một tia lạnh lẽo vụt qua đáy mắt Yến Thiếu Ngu. 
Lưng  vô thức thẳng lên, bước chân trầm , từng bước hữu lực, tiến  phòng bệnh.
Vì Sử Uyển Đình là con gái duy nhất của Sử Kính Tùng,   lập gia đình, nên  đặc cách sắp xếp một phòng bệnh riêng trong khu điều dưỡng dành cho cán bộ cao cấp.
Cô    giường,  thể mảnh mai vẫn còn  chăn phủ kín đến ngực. Sắc mặt tái nhợt, môi  còn chút huyết sắc, nhưng đôi mắt  mở. Mắt hạnh to,  uể oải, ánh  dường như vẫn còn đục mờ  cơn choáng nặng. Thoáng thấy   bước , cô  ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2286.html.]
“Cha, cha   chuyện với ai ?” Giọng  của Sử Uyển Đình khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng  hàm chứa sự tò mò theo bản năng.
Ánh mắt Sử Kính Tùng thoáng hiện nét đau lòng. Ông lùi sang bên, để lộ bóng dáng  phía :
“Là Yến thiếu tá. Chính    phát hiện con  biển. Còn  trực tiếp  tay cứu con là vợ mới cưới của  , Cố quân y."
Sử Uyển Đình khẽ sửng sốt. Khi  thấy rõ    lưng cha, trong mắt cô  thoáng hiện lên tia kinh ngạc.  ngay  đó, biểu cảm lập tức  điều chỉnh, trở nên hào sảng, đoan trang.
“Thì  là . Cảm ơn , Yến thiếu tá. Tuổi còn trẻ  là sĩ quan, chắc chắn là    bản lĩnh.”
Nói xong, Sử Uyển Đình liền    dậy, dáng vẻ đoan trang, giọng điệu chân thành, biểu hiện lòng  ơn. Hoàn  thể hiện bản  là một cô gái  giáo dưỡng.
Yến Thiếu Ngu nheo mắt,  chằm chằm cô gái  mặt, cố gắng tìm  một điểm nào đó  phù hợp trong biểu cảm, hành vi của Sử Uyển Đình.
“Yến… Yến thiếu tá   như  là ?” Sử Uyển Đình  mất tự nhiên, ánh mắt khẽ d.a.o động. Cô  mím môi, sắc mặt hiện lên vẻ lúng túng,  pha lẫn chút hoảng hốt.  là biểu hiện của một cô gái mới lớn, từ nhỏ   bao bọc mà lớn lên,  bao giờ tiếp xúc trực tiếp với một  đàn ông khác ngoài cha   khí tràng mạnh mẽ tới , cho nên  ép tới chịu  nổi  mở miệng.
Sử Kính Tùng cũng chú ý tới ánh mắt khác thường của Yến Thiếu Ngu, lập tức cau mày, giọng trầm xuống:
“Yến thiếu tá,   gì ?”
Yến Thiếu Ngu khẽ nhếch môi, ánh mắt thu về, thần sắc khôi phục vẻ điềm tĩnh ban đầu:
“Xin , Sử đại tá, đồng chí Sử Uyển Đình.  xưa nay  giỏi cùng  khác giao tiếp,  là lính,  chỉ luôn  huấn luyện trong môi trường mật độ cảnh giới cao, mà còn  mới từ tiền tuyến trở về,  kịp điều chỉnh  trạng thái, thành  khi đối diện  khác, thường  thói quen đánh giá  diện,   cố ý thất lễ.”
Yến Thiếu Ngu khẽ nhếch đuôi mắt, tuy là xin  nhưng   thấy một chút thành ý nào.
Sử Kính Tùng nghiêng đầu   chằm chằm, đáy mắt dâng lên tia nghi hoặc và cảnh giác  sâu. Ông    dễ đặt niềm tin vô cớ, đặc biệt là khi chuyện  liên quan đến con gái. 
Ông cũng  tình huống của con gái  chút khó giải thích, con bé rớt  trong biển lâu như , thời điểm đưa   lên bờ chính là ...   dấu hiệu của sự sống , nhưng   thể tỉnh .
Cho dù là   tin  mê tín như ông, thì với từng  năm kinh nghiệm sinh – tử, ông vẫn cảm thấy  điều gì đó...  đúng.
Cho nên một  bình thường sẽ cảm thấy quỷ dị là điều cực kỳ dễ hiểu.