Từ bệnh xá  , Yến Thiếu Ngu  trở về khu nhà ở dành cho gia đình quân nhân mà  thẳng đến chỗ ở của Từ Xuyên Cốc.
Từ Xuyên Cốc là  từng trực tiếp trải qua những năm tháng hỗn loạn ở thủ đô, cũng là một trong  ít những cán bộ trung cao cấp ở thời điểm đó, từng  tiếp xúc gần với tầng lớp lãnh đạo trung ương. So với Yến Thiếu Ngu, ông càng hiểu rõ mặt tối của quyền lực — những thủ đoạn vượt khỏi phạm trù lý tính, thậm chí chạm đến ranh giới của những điều huyễn hoặc, tà dị.
Bao gồm cả… “hàng đầu thuật” — loại thuật pháp  liệt  dạng cấm kỵ.
Rõ ràng, chính mắt    thấy Điền Tĩnh c.h.ế.t thảm. Cho nên... một   chết…  thể sống    thể một  khác?
Không sai,  hoài nghi, "dã quỷ" đang chiếm lấy  xác của "Sử Uyển Đình" một  nữa sống , chính là "Điền Tĩnh".
Thuyết trọng sinh  qua như chuyện thần thoại, nhưng từ những gì   , và  chứng kiến thì     là   khả năng, thì cũng       khả năng.    là tất cả   đều  cơ hội gặp ,  thể là "cơ hội"  sẽ  ngừng tập trung   một  nào đó,   đó một   một   , mãi cho đến khi đạt thành kết quả mong .
"Sử Uyển Đình" thật sự dù tính tình kiêu căng do  cưng chiều, nhưng rốt cuộc là tuổi còn nhỏ,  luôn sống trong tháp ngà, tính tình dù  bướng bỉnh đến thế nào cũng  thể ngay trong  cảnh  tỉnh  cú sốc lớn,  đối diện với một  đàn ông xa lạ như ,   những câu  hàm nghĩa ái  như thế.
Hơn nữa theo  quan sát Tiêu Sách,   cùng Sử Uyển Đình quan hệ    cận, dường như chỉ còn cách một tầng giấy mỏng.
Một cô gái còn  xác lập tình cảm với  ,   thể trong phút chốc  đầu, lập tức buông  lời ám chỉ với một  đàn ông khác?
Loại "nhất kiến chung tình" … quá giả. Giả đến lạnh .
Nếu thực sự  khả năng “Điền Tĩnh”  mượn  xác của “Sử Uyển Đình” để sống  —  thì đây  còn là một biến cố đơn lẻ, mà là một mối đe dọa ngấm ngầm và vô cùng đáng sợ.
Một linh hồn  chịu tiêu tán,  thể rời bỏ  xác  chết,   ký sinh   thể  sống, chỉ cần điều kiện phù hợp là  thể  về nhân thế  nữa.
Một  là ngẫu nhiên, hai  là trùng hợp… nhưng nếu là hết   đến  khác đều xuất hiện trong cuộc sống của Nguyệt Hoài, thì đó là quy luật.
Nga
 
Yến Thiếu Ngu  tin  quỷ thần, nhưng   cho phép bản  chủ quan với những thứ  thể lý giải nhưng   thật.
Nếu đúng là như  — nếu một con   thể  lượt sống  qua nhiều cơ thể — thì Điền Tĩnh   còn đơn thuần là kẻ thù. Mà là một loại hiện tượng bất  vượt khỏi kiểm soát, một "dị thể" mang theo mầm mống phá vỡ trật tự.
Đối với  và Nguyệt Hoài, đây là một phiền toái cực kỳ dai dẳng, một thứ mà chỉ cần để lọt một  là  thể tái diễn  ngừng.
Yến Thiếu Ngu thầm siết chặt nắm tay.
Anh nhất định   rõ.
Thứ tà thuật  rốt cuộc là thứ gì?
Nó  giới hạn  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2290.html.]
Phải dựa  điều kiện gì để thực hiện?
Có thể  khống chế bằng cách nào?
Làm  để nhận diện   chiếm xác, linh hồn   thế?
Nếu  thể tìm  nguyên lý,  thể hiểu  gốc rễ của nó, thì sẽ  bao giờ cắt đứt  vòng lặp quỷ quái .
Không thể chờ đợi điều đó tự kết thúc.
Họ cần  tay .
Bởi nếu , sẽ còn bao nhiêu   lợi dụng,  chiếm giữ,  xóa sạch linh hồn để đổi lấy cơ hội sống  cho một "kẻ khác"?
Quan trọng hơn cả là, Nguyệt Hoài của , cô  sẽ  bảo giờ  thể thả lỏng bản , lúc nào cũng  sống trong căng thẳng, lo lắng đề phòng "Điền Tĩnh" sẽ  trở  trong  xác khác.
Anh tuyệt đối  cho phép điều đó tiếp tục xảy  !
Thời gian   khuya, nhưng sự việc con gái duy nhất của Sử đại tá, Sử Uyển Đình rơi xuống biển khiến cho ồn ào  nhỏ, chỗ ở của Từ Xuyên Cốc vẫn còn sáng đèn.
Yến Thiếu Ngu  gõ cửa,  thấy chú Bình  mở. Bên trong, Lý Tùng Tùng cũng  mặt.
Vừa trông thấy , Lý Tùng Tùng liền vui vẻ bước lên, vỗ vỗ vai:
“Ôi! Thiếu Ngu! Cậu về từ khi nào ?”
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, giọng điềm đạm:
“Chiều nay. Thủ trưởng vẫn  nghỉ ?”
Lý Tùng Tùng lắc lắc đầu, ánh mắt hướng  bên ngoài  thoáng qua, sắc mặt  nghiêm : “Trong quân khu xảy  chuyện liên quan đến tính mạng,  thủ trưởng  thể yên tâm nghỉ ngơi."
Yến Thiếu Ngu gật nhẹ, đáy mắt thoáng nghiêm nghị:
“ đến chính là để  chuyện .”
Chú Bình    chuyện quan trọng cần , liền đem  đưa tới phòng của Từ Xuyên Cốc.
Từ Xuyên Cốc khoác chiếc áo khoác mỏng, tựa lưng  đầu giường, gọng kính trễ xuống sống mũi, trong tay vẫn còn cầm cuốn sách đang  dở. Thấy Yến Thiếu Ngu đẩy cửa bước , ông chỉ ngẩng lên liếc mắt một cái,  nhếch môi ,  lời chế nhạo:
“Chậc, còn  đến đây  ? Chú cứ tưởng cháu cưới vợ  liền đem lão già sắp c.h.ế.t  ném lên chín tầng mây chứ.”