Từ Xuyên Cốc  chằm chằm Yến Thiếu Ngu thật lâu. Cuối cùng, ông chậm rãi gật đầu, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng, tựa như đang ép   mở  một cánh cửa quá khứ mà bao năm qua ông luôn né tránh.
“Được . Nếu cháu  hỏi đến mức , chú cũng  cần giấu nữa.”
Ông thở dài một ,  trầm giọng , tiếng  dường như khàn hơn thường lệ:
“Chuyện ...  bắt đầu từ hơn hai mươi năm . Lúc đó, chú chỉ là một phó quan trẻ,  theo phía  cha cháu, Yến Thú Chi.”
Ông dừng , ánh mắt dõi về một góc mờ tối của căn phòng, như đang  xuyên qua làn sương ký ức dày đặc, trở về thời kỳ mà thủ đô còn ngùn ngụt khói ngầm.
Vào thời điểm đó, thủ đô  bên ngoài thì yên , nhưng bên trong thì quyền lực giao tranh, lợi ích giằng xé, ngầm  từng bước  đều là gươm đao giấu tay áo.
Mà Yến gia lúc , thế lực hùng hậu, gia phong nghiêm cẩn, thanh danh hiển hách, là một trong những dòng họ  căn cơ bậc nhất ở thủ đô. Tổ tiên từng  sinh  tử lập đại công, cả nhà đều là nhân vật  thực quyền và  uy tín. Mà Yến Thú Chi, cha của Yến Thiếu Ngu càng là một nhân vật  bản lĩnh, tiếng tăm vang xa.
Không  Từ Xuyên Cốc nhớ đến việc gì, đôi mắt đang  về nơi xa xăm khẽ cong lên:
“Cha cháu thời trẻ chính là cái hỗn thế ma vương khét tiếng ở thủ đô. Ngặt nỗi,  lớn lên   quá mức,  thực sự  bản lĩnh, đủ khiến cho   "bao dung" mà bỏ qua những "chiến tích" của ông . Vào thời điểm đó, Yến thiếu tư lệnh  đến  là  khiến các cô gái đổ rầm rầm đến đó, mỗi ngày đều mong ngóng Yến thiếu tư lệnh oai phong lẫm liệt  thể phái phó quan tới cửa cầu hôn.”
Yến Thiếu Ngu   gì, vẻ mặt lạnh nhạt, hiển nhiên đối với thời niên thiếu oai hùng hoa đào bay tung toé của cha      hứng thú.
Thứ    lúc , chỉ là sự thật, sự thật về một loại thuật pháp khiến  c.h.ế.t  thể  về nhân thế , rốt cuộc "Điền Tĩnh"  thế nào để  thể hết   đến  khác sống . Hơn nữa, còn luôn là "trùng hợp" xuất hiện ở xung quanh Nguyệt Hoài.
Từ Xuyên Cốc như là  tâm tư của , cũng  vòng vo nữa mà  thẳng: “Thuật khởi tử hồi sinh mà cháu  , phát sinh ở   dì ruột của cháu, Kỷ Nhiên. Bà  cũng chính là nguồn gốc của sự việc chấn động năm đó."
Toàn  Yến Thiếu Ngu khẽ rung lên, sống lưng lập tức căng chặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, từng chữ bật  mang theo sự rét lạnh:
“Cho nên… chú từng gặp phong thủy sư  bản lĩnh đó?”
Nếu  thể chắc chắn  Kỷ Nhiên là nguồn gốc của chuyện  xảy ,  Từ Xuyên Cốc hẳn là  gặp qua phong thuỷ sư  bản lĩnh thi triển thuật khởi tử hồi sinh,  ít nhất, ông  manh mối chắc chắn về điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2292.html.]
Bầu  khí trong phòng chợt đặc quánh , tựa như  một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Không khí  còn lưu thông, thời gian dường như cũng ngưng đọng.
Từ Xuyên Cốc im lặng hồi lâu, ánh mắt dừng   gương mặt của Yến Thiếu Ngu nhưng  như xuyên qua đó  thấy một bóng dáng khác.
Ông mím môi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, buông một câu chậm rãi mà nặng nề:
“Phong thủy sư … chính là  cháu.”
Yến Thiếu Ngu cả  chấn động, con ngươi co , ánh mắt trong khoảnh khắc như  kéo căng đến cực hạn. Anh  sững một lúc, khó mà tin nổi tai    thấy gì.
“Chú  cái gì?” – Anh khàn giọng hỏi ,   chằm chằm  mắt Từ Xuyên Cốc, từng chút một dò xét sắc mặt ông như  xác nhận xem   mặt  đang  đùa.
 ánh mắt Từ Xuyên Cốc chẳng mang theo nửa phần trêu chọc. 
Cổ họng Yến Thiếu Ngu khẽ động, hầu kết lăn nhẹ. Giọng  khàn hẳn, thấp  mấy phần:
“Chú Từ,  cháu là  như thế nào, cháu hiểu rõ. Bà  là  cứng rắn, nguyên tắc, hành sự quang minh  lạc. Từ nhỏ đến lớn, cháu  từng thấy bà   bất kỳ hành vi khác  nào. Sao bà   thể là… phong thủy sư?”
Từ Xuyên Cốc khẽ thở dài, ánh mắt ông trượt  hồi ức, như đang chậm rãi kéo  từng tầng quá khứ  chôn vùi:
“Cháu  cũng  sai.  điều đó   nghĩa bà   từng học,  từng , hoặc  từng vận dụng.”
Ông ngừng  một chút,  mới tiếp tục, giọng chậm hơn nhưng càng lúc càng rõ ràng:
Nga
“Cháu hẳn cũng , bà  sinh đúng  thời điểm chiến sự lan rộng, cả nước chìm trong biến loạn. Khi đó,  thể bà  yếu ớt, Kỷ gia  đang ở giai đoạn  ly tán vì giữ . Vì , bà  đưa về nông thôn để tĩnh dưỡng, sống  danh nghĩa một  bình thường, lớn lên như bao thôn nữ khác.”
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu: “Chuyện  cháu   ông ngoại nhắc qua.”