Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2292
Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:34:27
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến Thiếu Ngu đứng ở trước cửa nhà, đem sát ý đang cuồn cuộn trong lòng đè ép xuống, sau đó mới mở cửa bước vào.
Vừa qua ngưỡng cửa, một luồng hương thơm nồng đậm lan khắp gian phòng, xông thẳng vào khứu giác. Bước chân anh hơi khựng lại. Theo phản xạ, ánh mắt lập tức hướng về phía người con gái đang bận rộn nơi bàn bếp.
Cố Nguyệt Hoài đang cúi đầu, tay áo xắn cao, dáng người nhỏ nhắn nhưng lanh lẹ. Nghe tiếng động, cô ngoảnh đầu lại, nhẹ nhàng nói:
“Về rồi à? Mau lại đây, cho anh xem thứ này.”
Cô không hỏi anh muộn thế còn ra ngoài làm gì. Chỉ vẫy tay với anh, khóe miệng cong cong, ánh mắt như chứa một tia sáng ấm, đủ để xua tan hết những thứ u tối trong lòng anh.
“Cái gì?” Yến Thiếu Ngu bước tới, cúi đầu nhìn đĩa tôm hùm đỏ au trên bàn, bất giác khựng lại.
Nga
“Lúc chiều em ra bờ biển bắt được. Nhưng vì bất ngờ xảy ra chuyện của "Sử Uyển Đình" nên tiện tay ném vào không gian Tu Di. Em vừa mới ngủ một giấc, tinh thần khôi phục không ít, lúc này mới nhớ tới nó. Có điều, chúng ta không có lò than nên em trực tiếp xử lý ở trong không gian luôn. Anh nếm thử xem, lần đầu em chế biến món này. Không biết có ngon không ?" Cố Nguyệt Hoài kéo ghế dựa ra , thuận tay đưa cho anh một đôi chiếc đũa.
Yến Thiếu Ngu xem thần thái biểu tình của cô đều đã khôi phục như thường, nhấp môi.
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh chưa động đũa, giục : “Nhìn em làm cái gì? Mau ăn, coi như là bữa ăn khuya, bằng không chút nữa liền không có sức.”
“Không có sức ?” Yến Thiếu Ngu kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài, tựa như không nghĩ tới trong loại tình hình này, cô còn có thể có tâm tư nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, vẫn không nhịn được khẳng định "bản lĩnh đàn ông" của mình : “Lúc nào cũng có sức.”
Lúc này, ngược lại là Cố Nguyệt Hoài bị câu trả lời của anh đánh úp, ngẩn ra hỏi lại: “Cái gì?”
Đương nhiên, dù sao cũng là vợ chồng, tâm linh tương thông, chỉ trong nháy mắt cô đã hiểu được anh muốn nói gì, sau khi hoàn hồn khoé miệng cô nhếch lên một chút, suýt nữa bị Yến Thiếu Ngu làm cho tức giận đến bật cười : “Yến Thiếu Ngu! Anh đang nghĩ đi đâu thế hả? Em nói không có sức là sợ một lát nữa vào không gian thu hoạch, lại trồng trọt , bị đói !”
Yến Thiếu Ngu mặt không biến sắc nói : “Em không cần phải nói gì cả. Anh hiểu, trồng trọt thu lương chỉ là nhân tiện, dù sao cũng không tốn bao nhiêu sức lực."
“Anh đúng là… ba hoa.” Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, ngồi xuống bên cạnh anh.
Hai người lặng lẽ ăn hết một đĩa tôm hùm, sau đó dập đèn dầu, cùng vào không gian Tu Di.
Ngoài trời đêm đã đen đặc như mực, nhưng trong không gian Tu Di lại vẫn sáng rỡ như giữa ban ngày, ánh sáng dịu nhẹ trải đều lên mặt cỏ xanh rì, bốn bề ấm áp như mùa xuân không bao giờ tàn. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi cây cỏ thanh khiết, khiến người ta như rũ sạch hết bụi trần trong lồng ngực.
Yến Thiếu Ngu nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, giống như trút bỏ được tầng tầng lớp lớp lệ khí còn vương trên người. Hơi thở bình ổn lại, đáy mắt anh mới dần yên tĩnh.
Cố Nguyệt Hoài không lập tức bắt tay vào công việc, mà kéo anh ngồi xuống thảm cỏ bên cạnh, thuận tay hái một quả vải đỏ chót. Cô ung dung bóc vỏ, đưa phần thịt trắng trong lên sát môi anh, cong môi hỏi khẽ:
“Ngọt chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2292.html.]
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu không rời đi nụ cười của cô, gật gật đầu.
Anh ăn xong, trầm mặc một lát, hầu kết hoạt động một chút: “Em không có gì cần hỏi anh sao ?"
Cố Nguyệt Hoài cong môi, cười nhạt: “Hỏi chuyện gì? Hỏi vì sao Điền Tĩnh có thể sống lại ? Hay là hỏi vì sao cô ta có thể tồn tại trong thân thể một người khác?”
Ngón tay Yến Thiếu Ngu khẽ cứng lại. Trong đáy mắt anh hiện lên tia kinh ngạc:
“Em phát hiện từ khi nào?”
Cố Nguyệt Hoài vẫn không ngẩng đầu, chỉ dùng ngữ khí bình thản như nói chuyện người khác:
“Không khó để đoán. Điền Tĩnh vốn không thuộc về thế giới này. Nếu thật sự tồn tại một loại người có thể tuỳ tiện sống lại, tuỳ tiện cướp xác người khác để mà tồn tại… Nếu không phải là cô ta, thì còn có thể là ai ?"
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nói chuyện không liên quan đến mình của cô mà lòng nặng trĩu. Anh siết chặt eo cô, giọng khàn khàn nói: “Yên tâm. Anh sẽ g.i.ế.c cô ta.”
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, chỉ khẽ đưa quả vải đã bóc sạch vào miệng anh. Ánh mắt cô lúc này sáng như ánh sao, lạnh lẽo nhưng cứng cỏi:
“Em cũng vậy.”
Mặc kệ Điền Tĩnh có mấy cái mệnh, có thể sống lại bao nhiêu lần, cô đều sẽ g.i.ế.c cô ta, gặp một lần g.i.ế.c một lần, sống một lần lại kết thúc một lần. Không có ngoại lệ.
Mới đầu, cô cảm thấy mình đang ở trong một bàn cờ, vận mệnh không nằm trong tay mình, không thể trốn thoát âm mưu cùng nhằm vào của kẻ có tâm thao túng bàn cờ.
Ban đầu, cô từng nghĩ bản thân chỉ là một con cờ, bị đẩy vào giữa bàn cờ to lớn này, bị sắp đặt, bị nhìn chằm chằm, không có quyền tự chủ.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, kể từ giây phút được sống lại, cô đã không còn là một quân cờ. Mà là người nắm thế cờ, dù chưa thể hoàn toàn xoay chuyển càn khôn, thì chí ít, cũng phải nắm lại vận mệnh của chính mình.
Người phải có xương sống. Gặp một chút nguy hiểm mà đã rụt cổ trốn tránh, thì sống lại để làm gì?
Dù cho kẻ đối diện có là Điền Tĩnh – kẻ đã từng chết, rồi sống lại – thì đã sao? Cô cũng là người đã c.h.ế.t một lần, đã lội ngược dòng thời gian, đã sống lại . Chẳng lẽ còn phải sợ cô ta ?
Huống hồ, cô trở lại một đời không phải sống để trốn, để tránh, mà là để tranh, để đoạt, để sống cho ra một con người – như chính cô muốn.
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, ánh mắt ban đầu mang theo lo âu, đến giờ phút này đã chuyển sang bình thản. Anh cảm nhận được cô thật sự đã thông suốt. Không còn hoang mang, không còn sợ hãi.
Cuối cùng, anh cũng có thể yên tâm.