Cố Nguyệt Hoài bước nhanh tới phía các chiến sĩ bị hôn mê, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua từng thân thể nằm im bất động trên giường bệnh. Triệu Bổn Tường liếc nhìn cô một cái, thần sắc pha lẫn lo lắng và hoài nghi, mở miệng nhắc nhở: “Sứa độc có hàng trăm chủng, độc tố phân lập chưa đầy đủ, có loại gây bỏng ngoài da, có loại trực tiếp ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung ương. Loại lần này, tôi chưa từng gặp qua. Độc phát gần như tức thì, gây sốc phản vệ chỉ sau vài phút tiếp xúc, lại không có dấu hiệu hồi phục dù đã tiêm adrenaline. Biện pháp tốt nhất lúc này là đợi Ngụy lão và tổ chuyên môn đến.”
Ánh mắt ông quét ngang gương mặt trẻ trung xinh đẹp kia—quá trẻ, thậm chí còn mang nét mềm mại của một người vừa bước qua tuổi đôi mươi. So với những quân y lão luyện từng sát cánh với ông nơi tiền tuyến, người trước mắt này rõ ràng còn quá non trẻ.
Trong hoàn cảnh này, nếu đưa ra một quyết định sai lầm, không chỉ ảnh hưởng đến sinh mạng người bệnh, mà còn gây hệ lụy tới toàn bộ hệ thống cứu chữa, thậm chí mất lòng tin trong nội bộ đội ngũ y tế.
“Đây không phải lúc để thử nghiệm hay mạo hiểm,” ông khẽ cau mày, giọng trầm nhưng kiên quyết.“
Cố Nguyệt Hoài không đáp ngay, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt bình tĩnh, gần như tĩnh lặng đến lạnh lùng. Một giây sau, cô nhẹ giọng, rành rọt nói:
“Triệu quân y cứ yên tâm. Nếu có bất kỳ sai sót nào, tôi—chịu toàn bộ trách nhiệm trước tổ chức.”
Cố Nguyệt Hoài coi như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ông, vẫn kiên trì tiến lên phía trước.
Câu nói dứt khoát, không hề do dự.
Nói xong, cô bước tới, không chờ sự đồng thuận thêm nữa.
Cô biết rõ, thời gian lúc này không còn nhiều. Một phút chần chừ có thể là ranh giới giữa sống và chết. Giống như Triệu quân y đã nói, từ các dấu hiệu lâm sàng cho thấy các chiến sĩ này đã trúng độc thần kinh từ loài sứa hộp. Mà loại độc này, một khi đã vào trong cơ thể người, nếu không có biện pháp can thiệp đặc hiệu ngay lập tức, tổn thương sẽ lan tới cơ tim, gây rối loạn dẫn truyền và suy tim cấp.
Cố Nguyệt Hoài kiểm tra lại tình trạng của các chiến sĩ một lượt xong nói với y tá bên cạnh: “Lấy cho tôi một ít nước biển nguyên chất: không pha loãng, không xử lý.”
Y tá sửng sốt một chút, lại nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều đang nhìn chính mình, mặt đỏ lên, vội vàng chạy đi lấy nước biển.
Quân khu số 8 đóng quân trên đảo, quanh năm gió biển, nước mặn là thứ không thiếu nhất.
Chỉ một lát sau, quân hộ đã bưng tới một chậu nước biển chạy vào, Cố Nguyệt Hoài từ trong túi lấy ra một ít thuốc đã được nghiền nát thành bột mịn, đỏ vào chậu nước biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2298.html.]
Sau đó, cô bình tĩnh nói: “Dùng nước thuốc này làn sạch toàn bộ vùng da bị tổn thương. Tuyệt đối không được chà xát mạnh ! Nếu còn sót lại xúc tu sứa trên da, cọ xát sẽ khiến các nang độc vỡ ra thêm, làm cho độc tố phát tán mạnh hơn, thấm sâu vào mô dưới da, gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Sau đó, cô tiếp tục kê đơn, chỉ định một số loại thuốc truyền vào theo đường tiêm, và một dạng dung dịch uống chứa thành phần trung hòa độc tố được bào chế đặc biệt từ dược liệu Đông y có tính thanh nhiệt – giải độc – an thần – bảo vệ tim mạch. Dù không thể thay thế thuốc giải đặc hiệu, nhưng trong tình huống này, đó là thứ duy nhất có thể tranh thủ thời gian.
Nga
Gần nửa giờ trôi qua trong căng thẳng đến nghẹt thở.
Đột nhiên, một chiến sĩ hôn mê nãy giờ co giật nhẹ, rồi kịch liệt ho khan, cơ thể gồng lên từng đợt như muốn khạc ra thứ gì trong cổ. Một khắc sau—anh ta nôn khan một trận, rồi hoảng loạn gập người nôn ra một bãi chất lỏng đục kèm dịch vàng.
Nhưng sau khi nôn ra được thứ kia, mắt thường đều có thể nhìn thấy tình trạng của anh ta đã tốt hơn nhiều so với lúc được đưa đến đây.
Triệu Bổn Tường thoáng sững lại, hô hấp khựng một nhịp.
Người… tỉnh lại?
Ông lập tức bước nhanh tới, tự mình bắt mạch chiến sĩ vừa nôn ra độc dịch, tay run khẽ nhưng rất nhanh, nét ngạc nhiên trong mắt ông dần được thay thế bởi ánh nhìn phức tạp. Ông nhấc đầu lên, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài tuyên bố :
“Mạch đã vững. Hô hấp phục hồi. Đã qua cơn nguy kịch.”
Câu nói vừa dứt, trong phòng cấp cứu như có luồng sinh khí bùng nổ. Tiếng hoan hô vang dậy khắp không gian, kéo theo những tiếng thở phào, tiếng vỗ vai, vỗ lưng đầy kích động. Ánh mắt của các y tá, chiến sĩ, cả những người đang phụ giúp ở vòng ngoài… đều đồng loạt dồn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Đơn vị 168 lấy Mạnh Hổ cầm đầu, cằm nâng lên cao cao, nếu lúc này bọn họ có cái đuôi, hẳn là sẽ vươn lên tận bầu trời, một bộ dạng cực kỳ "kiêu ngạo". Họ "kiêu ngạo" vì Cố Nguyệt Hoài.
Trong ánh mắt họ nhìn Cố Nguyệt Hoài, không có hoài nghi, không có kinh ngạc, chỉ có tín nhiệm tuyệt đối.
Phải biết rằng, đơn vị 168 ở vào thời điểm bị cô lập ở Lăng Xuyên Nham cùng với kẻ thù, bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình trong im lặng. Nhưng Cố quân y đã tới, cô ấy dùng bản lĩnh của mình kéo họ ra khỏi cửa tử, vẻ vang trở về.
Hôm nay, kỳ tích lại lần nữa lặp lại, trên người những chiến sĩ nằm đây.