Chạng vạng, Cố Nguyệt Hoài vừa kết thúc ngày làm việc đầu tiên ở bệnh xá quân khu 8, đang định về nơi ở để nấu bữa tối thì nhìn thấy Lý Tùng Tùng đang đứng chờ ở bên ngoài.
Vừa thấy cô, anh ta lập tức giơ ngón tay cái, giọng nói mang theo vài phần khoa trương nhưng cũng chẳng giấu nổi sự thật tâm khâm phục:
“Giỏi thật đấy! Mới có một ngày mà cô đã thành nhân vật phong vân của quân khu. Tôi đi đến đâu cũng nghe thấy sự tích cô cứu người ngày hôm nay. Nói thật, mai mốt bệnh nhân chắc phải xếp hàng từ sáng sớm đến tận chạng vạng!”
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta một cái, không khỏi dở khóc dở cười:
“Từ thủ trưởng muốn gặp tôi?”
Lý Tùng Tùng gật đầu:
“Đúng rồi. Vì chuyện cô đã làm, Hồ Vĩ Bân đại tá đã tự mình đến gặp thủ trưởng xin công trạng cho cô.”
Anh ta nói tới đây, chép miệng thở dài, ngữ điệu chua chát lẫn tự giễu:
“Tôi vào bộ đội bao nhiêu năm, vậy mà quân công thì chẳng có, quân hàm thì vẫn lẹt đẹt. Cô thì mới tới mấy bữa đã lập công lớn.”
Anh ta thật sự là không có tiền đồ a, lớn bằng từng này rồi, vợ không có, quân công cũng không , quân hàm càng không. Người với người đúng là không nên so sánh.
Cố Nguyệt Hoài cười lắc lắc đầu, chợt nhìn thoáng qua đồng hồ: “Gần đến thời gian Thiếu Ngu ăn cơm rồi."
Lý tùng tùng có chút ghen tị cũng có chút hâm mộ nói : “Có người vợ luôn luôn quan tâm chính mình, Yến thiếu tá thật sự là nhân sinh người thắng. Yên tâm đi, không để anh ta đói bụng đâu, biết cánh tay anh ta bị thương, thủ trưởng đã cho người qua gọi anh ta rồi.”
Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, không nói cái gì nữa, cùng Lý tùng tùng đi đến nơi ở của Từ Xuyên Cốc.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy hương cơm thơm nức mũi. Trong không khí phảng phất mùi thịt kho tàu thơm ngậy, xen lẫn vị tiêu cay nồng.
Nga
Yến Thiếu Ngu đã tới từ trước, vừa thấy cô bước vào liền lập tức đi tới, đón lấy túi xách từ tay cô.
Lý Tùng Tùng ở bên cạnh lại buông một câu chua lè:“Chậc, trước kia sao tôi không nhận ra cậu là người biết quan tâm người khác như vậy nhỉ ?"
Yến Thiếu Ngu đối với lời nói của Lý Tùng Tùng làm bộ mắt điếc tai ngơ, dắt Cố Nguyệt Hoài đi vào nhà ăn.
Từ Xuyên Cốc chỉ mặc một chiếc áo bông cũ khoác ngoài, mặt mày hồng hào rạng rỡ, nhìn là biết tâm tình đang rất tốt. Thấy Cố Nguyệt Hoài đi tới, ông liền nheo mắt cười, không quên lên tiếng trêu chọc:
“Ồ, nhìn xem ai kia! Công thần của chúng ta trở về rồi đây. Đói bụng rồi phải không? Mau ngồi xuống, ngồi đi!”
Cố Nguyệt Hoài cười cười: “Chú Từ đừng trêu cháu, cháu chỉ làm đúng bổn phận chức trách của mình thôi, không dám nhận hai chữ công thần đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2301.html.]
Từ Xuyên Cốc ha hả cười, khoát tay:
“Trước mặt chú còn bày đặt khiêm tốn cái gì? Nếu cháu đã nói thế thì có phải đề xuất của Hồ Vĩ Bân chú cũng không cần suy xét thêm không ?”
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, mặt không đổi sắc nói:
“Nếu đã vậy, công lao này tính cho Thiếu Ngu đi. Vợ chồng là một, có gì đâu mà phân biệt.”
Câu nói vừa dứt, trong phòng liền vang lên một trận cười lớn.
Lý Tùng Tùng vươn tay khoác vai Yến Thiếu Ngu, giọng đầy ganh tị:
“Này, người anh em… sao cậu lại số tốt thế hả? Ông trời rõ ràng là thiên vị mà.”
Anh ta vốn tưởng Yến Thiếu Ngu sẽ như mọi khi, trưng ra gương mặt lạnh tanh mà không thèm trả lời. Nhưng không ngờ, lần này đối phương chẳng chút do dự, nghiêm túc đáp : “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Lý Tùng Tùng lập tức sững người, há miệng không nói ra được chữ nào, cuối cùng đành bất lực trợn trắng mắt, méo mặt quay đầu nhìn trần nhà, quyết định tự biết thân biết phận, không tự ngược nữa.
Từ Xuyên Cốc và chú Bình ngồi đối diện thì nhìn nhau cười, ánh mắt đều lấp lánh thứ ánh sáng đã lâu không còn xuất hiện—ánh sáng của tuổi trẻ, của lý tưởng, của những năm tháng đã từng sục sôi cùng chiến hữu bước qua lửa đạn.
Nhìn đám hậu bối vây quanh bên bàn ăn, nói nói cười cười, lòng họ như trở về mấy chục năm trước—thời điểm làm cách mạng trong rừng sâu núi thẳm, thiếu ăn thiếu mặc nhưng chí khí lại cao ngất. Nghĩ đến đây, trong mắt Từ Xuyên Cốc thoáng hiện một tia xót xa. Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, ông liền giấu lại, hắng giọng nói lớn:
“Đều ngồi xuống cả đi, còn đứng mãi làm gì?”
“Chờ đúng câu này của thủ trưởng đấy!” – Lý Tùng Tùng vội vã kéo ghế ngồi xuống cạnh Yến Thiếu Ngu, lại thuận tay lôi luôn chú Bình:
“Chú Bình, hôm nay có việc vui, chúng ta phải chúc mừng chứ !”
Mấy người vừa ăn vừa nói, câu chuyện lại quay trở về sự kiện Cố Nguyệt Hoài cứu sống tám chiến sĩ bị trúng độc, ai cũng không tiếc lời khen ngợi.
Lý Tùng Tùng ăn miệng bóng nhẫy, vừa nhai vừa híp mắt đầy mãn nguyện.
Lúc nhắc đến chuyện huấn luyện hải quân, ánh mắt Từ Xuyên Cốc liền thu lại vẻ đùa giỡn, giọng nói cũng nghiêm lại:
“Vẫn là Cố quân y nhìn xa trông rộng, nếu không phải cháu hôm nay kịp thời ứng cứu, chỉ e hậu quả khó mà tưởng tượng. Quân y phụ trách y tế cho đợt huấn luyện trên biển lần này, ta định là giao cho cháu.”
Rồi ông nhìn sang Yến Thiếu Ngu, cười đầy ẩn ý:
“Hơn nữa, Thiếu Ngu không phải cũng nằm trong danh sách tham gia hải huấn đợt này sao. Cố quân ý được điều đến đó, vợ chồng son chẳng phải ban ngày cũng có cơ hội dính lấy nhau sao ? Chủ ý này thật tốt.”