Lý Tùng Tùng còn đặc biệt giải thích rõ ràng với đám  Triệu Bổn Tường.
Hiện giờ Cố Nguyệt Hoài chính là "bảo bối"  chính thức của nhóm quân y tại bệnh xá, từ  sự kiện ngày hôm qua, nhóm quân y gặp chứng bệnh gì dù lớn  nhỏ đều  tìm Cố quân y thảo luận một chút xem  phương pháp điều trị nào tối ưu  . Lúc  mới bao lâu thời gian,    điều   nhiệm vụ, rời thành phố Hoài Hải  thủ đô?
Vẻ mặt của Triệu Bổn Tường  là bất mãn, cảm thấy "nhân tài nòng cốt" của bệnh xá còn    ấm chỗ   "đào"  .
Ông kéo tay Lý Tùng Tùng, mặt mày nhăn nhó, miệng lải nhải liên hồi, giọng khàn đục mà nóng nảy:
“Cậu về nhớ   rõ với Tư lệnh Từ, nhiệm vụ thì nhiệm vụ, xong   lập tức đưa  về! Cố quân y là nhân tài quý giá, chúng   mới  , còn  kịp để   phát huy hết sở trường. Thủ đô thì  gì ? Toàn thể chế,  nguyên tắc cứng nhắc. Sao  thể bằng quân khu 8 chúng , nghèo một chút nhưng ấm áp tình .   thật,  sợ Cố quân y ở đó chịu thiệt thòi!”
Lý Tùng Tùng vốn chỉ định  vài câu  ,  ngờ  kéo  "tâm sự" một hồi, hai tai ong ong, lỗ tai sắp đóng kén. Trong lòng  ngừng kêu khổ,  miễn cưỡng   gật đầu lấy lệ, chờ  khe hở liền lập tức  sang Cố Nguyệt Hoài : “Cố quân y,   việc gì nữa cô liền về thu dọn đồ đạc . Cần tranh thủ thời gian xuất phát, từ thành phố Hoài Hải đến thủ đô cũng mất vài ngày đấy."
Nói xong,   sợ tiếp tục  Triệu Bổn Tường niệm kinh, cắm đầu cắm cổ chạy mất,  dám ngoái đầu  .
Triệu Bổn Tường tức đến mức phồng má trợn mắt, râu mép run rẩy, đập tay lên bàn một cái, giận dữ mắng to:
“Thằng nhãi ranh,  còn   xong mà!”
Cố Nguyệt Hoài cảm thấy buồn , cùng Triệu Bổn Tường thông báo một tiếng, thu thập một ít dược vật cần thiết, cầm theo hòm thuốc,  bộ là thật sự  chấp hành nhiệm vụ,  đó rời  bệnh xá, trở về nhà chờ Yến Thiếu Ngu.
Cô   chờ lâu,  đầy nửa tiếng , Yến Thiếu Ngu  trở .
Ánh mắt  dừng    Cố Nguyệt Hoài, giọng  trầm  mà ngắn gọn:
“Lần    xe lửa, chúng  trực tiếp lái xe.”
Cố Nguyệt Hoài  sững , vô thức nhíu mày: “Lái xe? Quãng đường từ Hoài Hải lên thủ đô cũng  ngắn .”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, tay xách hành lý  chuẩn  sẵn, dẫn cô  cửa. Vừa ,  thấp giọng giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2310.html.]
“Ừ,   bộ đội duyệt cho hai xe đặc nhiệm,  cùng còn  Cố thủ trưởng, ông  là   tín của đương nhiệm Tần hệ.”
Lời    dứt, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lập tức ngưng trọng. Cô  kinh ngạc hỏi :
“Cố thủ trưởng...   về  ?”
Cố Vĩ vẫn luôn đóng ở tiền tuyến,   bọn họ về doanh cũng chỉ   ông đang xử lý công việc liên quan đến pháo đài quân sự ngầm của M quốc ở Lăng Xuyên Nham. Thế mà lúc   bất ngờ xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp cùng bọn họ lên đường tiến về thủ đô, xem  tình hình bệnh trạng của đương nhiệm Tần hệ quả thực  nghiêm trọng tới mức  thể chậm trễ.
Hai  liếc  , trong mắt đều lướt qua một tia sắc bén. Không ai mở miệng, nhưng trong lòng đều  hiểu rõ
Khi đến cổng lớn của quân khu, đội ngũ  tập hợp đông đủ.
Mạnh Hổ cùng bảy  nữa, trừ vài gương mặt quen thuộc trực thuộc đơn vị 168, còn  cả Cố Vĩ.
Cố Nguyệt Hoài tiến lên, cùng các chiến sĩ  lượt chào hỏi. Khi đến gần xe chỉ huy, cô  nghiêm, giơ tay chào kính quân lễ:
“Báo cáo Cố thủ trưởng!”
Cố Vĩ đang nhắm mắt dưỡng thần. Gương mặt ông đầy mỏi mệt, sắc mặt tái xanh, sống mũi cao thẳng,  trán  vài vết nhăn sâu do mất ngủ lâu ngày, nhưng sát khí vẫn rõ ràng như thể chỉ cần mở mắt là  thể hạ lệnh tấn công lập tức.
Nghe thấy giọng cô, ông chậm rãi mở mắt, ánh mắt sắc bén trong tích tắc trở nên hòa hoãn vài phần.
Ông nhẹ gật đầu, âm thanh  chút khàn khàn, :
“Cố quân y,    phiền cô.”
Nga
Cố Nguyệt Hoài  nhiều lời, chỉ trịnh trọng gật đầu:
“Xin Cố thủ trưởng yên tâm.”
Ánh mắt Cố Vĩ lộ  vài phần cảm kích. Trong đáy mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, từng tia m.á.u cũng dần tan bớt, chỉ là tinh thần vẫn cực kỳ mỏi mệt. Rõ ràng, trạng thái  thể  cạn kiệt đến mức chẳng còn  sức dư thừa để xã giao, ông  cùng Cố Nguyệt Hoài   mấy câu  lên xe.