Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2310
Cập nhật lúc: 2025-06-26 23:19:00
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoang nghỉ được phân cho sĩ quan đi theo nhiệm vụ chỉ là một gian phòng nhỏ hẹp, đơn sơ đến mức chẳng khác gì phòng giam kiểu quân sự. Hai chiếc giường tầng loại cố định được hàn trực tiếp vào vách tàu, thân sắt sơn xám, cũ kỹ nhưng chắc chắn, tránh mọi rung lắc trong quá trình tàu vận hành. Không có cửa sổ hướng biển, chỉ có một ô kính nhỏ mờ đục phía trên cao để lấy sáng tự nhiên.
Theo kế hoạch, cả đoàn sẽ ở lại trên tàu hai ngày hai đêm.
Vừa sắp xếp xong hành lý, Cố Nguyệt Hoài hơi chần chừ, ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu:
“Khi nào thì anh định nói cho họ biết?”
Giọng cô không lớn, nhưng trong đáy mắt lại trầm hẳn, ánh nhìn rõ ràng mang theo băn khoăn.
Nhiệm vụ lần này... vốn không đơn giản chỉ là hộ tống một quân y về thủ đô như biểu hiện bên ngoài. Một khi liên quan đến những thế lực ngầm, thậm chí là "tà đạo hàng đầu sư" bị thanh trừng, thì mức độ nguy hiểm — có thể nói — không thua kém bất kỳ chiến dịch đặc biệt nào ngoài biên giới. Nhìn những gương mặt chiến sĩ ngoài kia còn đang vô tư hăng hái huấn luyện, trong lòng cô sinh ra cảm giác như thể mình đang lừa gạt đồng đội.
Yến Thiếu Ngu ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh như đã dự liệu trước.
“Chờ tới Lăng An, anh sẽ giải thích rõ với họ.”
Anh ngừng một lát, sau đó giọng nói trở nên trầm đục, mang theo âm sắc của người từng lăn lộn chiến trường:
“Là người lính, không được quyền chọn nhiệm vụ, càng không thể đòi hỏi biết trước tất cả. Nhiệm vụ là nhiệm vụ, dù biết hay không, dù tình nguyện hay bị động, chỉ cần tổ chức phân công, thì phải dốc toàn lực chấp hành. Em đừng cảm thấy tội lỗi mà hãy lo lắng cho bản thân mình đi.”
Nghe xong, Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng cụp mắt, im lặng một lúc rồi ngẩng đầu, khóe môi hơi cong lên:
“Nếu em đã quyết định đi thủ đô, thì trong lòng đã chuẩn bị xong cả rồi. Có gì phải lo?”
Yến Thiếu Ngu bật cười, giơ tay khẽ búng nhẹ lên trán cô, như một động tác quen thuộc đầy dịu dàng.
“Không phải anh nói cái đó. Ý anh là—tàu chạy hai ngày liền, biển động, thời tiết xấu. Em ít đi thuyền, sợ em không quen.”
Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt, không nói gì.
Đến chạng vạng, như dự báo, mưa lớn trút xuống không báo trước. Mây đen vần vũ ép sát mặt biển. Từng cơn sóng trắng xóa cuốn xô vào thân tàu như những tảng đá nặng ngàn cân. Qua ô kính mờ, từng vệt mưa quất lên như kim nhọn, rạch từng đường mảnh nhưng sắc lạnh vào lớp thủy tinh cũ kỹ. Sấm rền chớp giật, ánh chớp lóe lên chói lòa soi trắng cả mặt biển đang gầm thét.
Trong trận cuồng phong gào thét, sóng gió dâng cao, Cố Nguyệt Hoài nôn đến trời đất quay cuồng. Yến Thiếu Ngu ngồi bên cạnh, một tay giữ chặt lưng cô, tay còn lại nhẹ vỗ theo nhịp đều.
Mày anh nhíu chặt, vẻ mặt căng cứng như có thể dùng để ép c.h.ế.t một con muỗi.
“Vào Tu Di không gian đi,” anh trầm giọng khuyên, "bên ngoài có anh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, rồi vươn tay nắm lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu. Thời tiết khắc nghiệt thế này, rất khó tránh khỏi việc sẽ có người bị thương hoặc tìm đến xin lệnh. Vì sợ anh lo lắng, cô chỉ có thể âm thầm vận chuyển năng lượng chữa trị, liên tục điều tiết để chống chọi. Chỉ khi luồng năng lượng lưu chuyển ổn định, cô mới gượng ép đè nén được cơn choáng váng đang dâng lên từng đợt.
Sự thật chứng minh cô lo lắng là không sai, không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2310.html.]
Nga
Giọng Mạnh Hổ đầy lo lắng vang lên bên ngoài cửa:
“Đội trưởng, Cố quân y, hai người không sao chứ? Mưa lớn quá, tầm nhìn gần như bị che khuất hoàn toàn. Sợ tàu va phải đá ngầm, nên chúng tôi buộc phải giảm tốc. Cố quân y chưa từng gặp tình huống kiểu này… cô ấy ổn chứ?”
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, không nói lời nào, bước nhanh tới mở cửa.
Cánh cửa vừa hé, Mạnh Hổ liếc mắt đã thấy Cố Nguyệt Hoài đang ngồi bên mép giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mạnh Hổ cau mày, giọng trầm xuống:
“Dự đoán được là sẽ có mưa… nhưng không ngờ cơn mưa này lại dữ dội đến vậy.”
Yến Thiếu Ngu rõ ràng dày dạn kinh nghiệm, giọng trầm ổn vang lên:
“Bên ngoài tình hình thế nào? Boong chính có bị ngập không? Khoang máy, buồng lái và trạm radar đã được kiểm tra chưa?”
Mạnh Hổ nhanh chóng báo cáo:
“Boong chính đã kiểm tra, chưa phát hiện hư hại. Mưa lớn nhưng thân tàu vẫn ổn định, mặt boong vẫn khô ráo, chưa bị nước tràn. Chỉ cần vượt khỏi vùng áp thấp là ổn. Nhưng…” – Anh ta nghiêng đầu, liếc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Cố Nguyệt Hoài khoát tay, giọng bình tĩnh nhưng hơi khàn:
“Tôi không sao. Chỉ cần cẩn thận điều khiển là được.”
Trong cơ thể, năng lượng chữa trị vẫn không ngừng vận hành, ép chặt những cơn buồn nôn và choáng váng đang cuộn trào. Cô vẫn còn chống đỡ được – ít nhất là bây giờ. Chỉ mong trận mưa này đừng kéo dài quá lâu.
Mạnh Hổ gật đầu, rồi quay sang Yến Thiếu Ngu:
“Vậy tôi ra ngoài tiếp tục quan sát.”
Trong số những người tham gia nhiệm vụ lần này, chỉ có Mạnh Hổ là người Hoài Hải – thành phố ven biển, quen thuộc với tàu thuyền, biết bơi, lại có kinh nghiệm xử lý các tình huống bất trắc trên biển.
Yến Thiếu Ngu gật đầu, dặn dò ngắn gọn:
“Làm tốt công tác phòng bị. Cẩn thận từng bước.”
“Rõ!” – Mạnh Hổ đáp to một tiếng, rồi lập tức quay người, lao ra ngoài giữa làn mưa gió cuộn trào.
Cố Nguyệt Hoài đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Biển khơi mênh m.ô.n.g cuồn cuộn trong màn mưa như trút, từng đợt sóng trắng xóa đánh dồn dập vào thân tàu. Mày liễu khẽ nhíu, cô khẽ thở dài, giọng mang theo một tia cảm khái lặng lẽ:
“Thuyền lớn đến đâu, giữa biển cả mịt mùng cũng trở nên nhỏ bé. Con người trước thiên nhiên… thật sự quá đỗi yếu ớt.”
Yến Thiếu Ngu không nói tiếp, nhìn sắc mặt cô đã khá hơn một chút liền đưa cho cô cốc nước ấm.