“Bình tĩnh ! Tất cả giữ trật tự! Không  hoảng loạn!”
Cố Vĩ   mũi xuồng cứu hộ, cả  ướt sũng, gió biển giật tung tấm áo mưa mỏng dính  lưng. Giọng ông khản đặc vì gào thét, vẫn cố sức hô lớn, mong lấn át tiếng gào  của những   nạn đang chới với giữa mặt biển đen đặc.
 giữa cuồng phong gào rú, sóng cao trùm ngang đầu, âm thanh của ông chẳng khác nào cành khô rơi xuống đáy biển— dứt   nuốt trọn bởi tiếng  hoảng loạn, tiếng nước vỗ dập, và tiếng kêu thét thất thanh.
Cố Vĩ nắm chặt tay, cắn răng một cái,  dứt khoát rút khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tín hiệu từ bên hông. Ông giật mạnh chốt an , giơ s.ú.n.g thẳng lên trời, bóp cò!
“Đoàng!”
Một luồng pháo sáng đỏ rực vọt lên như mũi tên lửa xuyên qua màn mưa dày đặc, chói lòa giữa bầu trời xám xịt, soi rõ cả mặt biển đen như mực bên . Ánh sáng dữ dội  bừng lên giữa đêm, khiến  bộ hiện trường khựng  trong giây lát.
 sự yên lặng  kéo dài  bao lâu. Một tiếng thét xé họng vang lên tiếp theo, kéo theo làn sóng hoảng loạn mới, còn dữ dội hơn .
Lập tức, mặt biển  như vỡ  một  nữa.
Cũng may, các chiến sĩ quân khu thứ 8  kinh nghiệm cứu viện, lập tức triển khai phương án xử lý. Chia  thành các đội hình mũi nhọn, bơi thành hàng dọc, lấy    vành đai chắn sóng, gom   nạn  theo tuyến dọc, đồng thời mở  các lối dẫn về xuồng chính.
Cố Nguyệt Hoài  kịp nghỉ ngơi lấy một giây, cô lập tức  đầu tìm kiếm tung tích Yến Thiếu Ngu.
Một cái "xem xét"  khiến Cố Nguyệt Hoài  kinh   sợ.
Vì để bảo vệ  gặp nạn, Yến Thiếu Ngu chủ động bơi ngược  vùng nguy hiểm. Trong tay  chỉ  một con chủy thủ quân dụng, lưỡi d.a.o lạnh sáng loáng  ánh chớp trời, hệt như một thanh đoản kiếm đơn độc giữa lòng biển đêm.
Không hề do dự.
Một , dùng chính bản    mồi nhử, chủ động kéo sát khí rời xa khỏi đám  yếu ớt đang hoảng loạn.
Cả vùng biển vang vọng tiếng quẫy đuôi hung bạo và tiếng nước rít xé qua tai.
Nga
Yến Thiếu Ngu hỗn chiến với "tử thần", sóng nước cuộn trào  dứt. Cả vùng biển như  ép  một cơn co thắt, từng nhịp rung chuyển đều khiến    xuồng cứu viện  nín thở.
Tay Cố Nguyệt Hoài nắm chặt mép xuồng, móng tay gần như bấm  da. Không ai  trong lòng cô lúc  đang gào thét thế nào. 
Rồi,  một trận quẫy đạp dữ dội—tĩnh lặng.
Giữa mặt biển đen kịt, một  cá mập khổng lồ bất động lật ngửa, cái bụng trắng hếu phơi trần giữa biển trời, m.á.u loang đỏ cả một vùng nước mặn. Không còn tiếng nước rít. Không còn tiếng quẫy đuôi.
Và trong làn nước đỏ sẫm , một bóng  trồi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2315.html.]
Yến Thiếu Ngu.
Anh chống một cánh tay lên xác cá mập,  thở dồn dập, bả vai phập phồng, miệng vết thương nơi cánh tay tuôn m.á.u loãng hòa lẫn mưa. Mái tóc đen dính sát  trán, khuôn mặt trắng bệch  ánh sáng mờ của pháo hiệu, nhưng ánh mắt —vẫn như một mũi nhọn đ.â.m thẳng  tim  đối diện: kiên định,  lùi bước, như một ngọn đèn trong đêm bão  chịu tắt.
Toàn bộ hiện trường im lặng đến nghẹt thở.
Không ai nhúc nhích. Không ai  lời nào. Cả đến những  nước ngoài   cứu sống, dù  hiểu tiếng Z quốc, cũng  thể  sững sờ  cảnh tượng  diễn   mắt.
Một  đàn ông tay , giữa biển đêm đầy cá mập, chỉ với một con d.a.o nhỏ, dám đối đầu với tử thần, và chiến thắng.
Tiếng nước nhỏ giọt từ xác cá mập rơi lộp độp lên mặt biển.
Rồi—từ phía , giọng một  phụ nữ ngoại quốc bật , nghẹn  vì hoảng sợ lẫn chấn động:
"Oh my God..."
Chỉ ba từ , như một ngòi nổ. Hàng loạt tiếng xì xào vang lên  đó—là tiếng  nước ngoài đang bàn tán, là ánh mắt bàng hoàng, ngưỡng mộ, thậm chí  phần kính phục  về phía Yến Thiếu Ngu.
Mạnh Hổ cũng trợn mắt há hốc mồm.
 khi  mấy  nước ngoài mới  cứu sống  kinh hô, dùng thứ tiếng lạ lùng cảm thán liên tục, ánh mắt lộ rõ vẻ sùng bái  che giấu, lòng tự hào trong Mạnh Hổ bỗng trào lên dữ dội.
Ở phía xa, Mạnh Hổ   mạn xuồng, tay còn siết chặt sợi dây cứu hộ  kéo một nạn nhân lên bờ an . Mưa gió  dứt,    ướt sũng từ đầu tới chân, nhưng đôi mắt vẫn dõi về phía mặt biển nơi Yến Thiếu Ngu  trồi lên từ địa ngục.
Môi mím chặt, cổ họng khàn đặc, Mạnh Hổ cuối cùng vẫn  nén  xúc cảm cuộn trào nơi ngực, cất giọng lẩm bẩm như gào lên:
“Thấy ? Đó là binh sĩ của chúng … là lính của Z quốc chúng  đấy !"
Một câu  đơn sơ, nhưng mang theo khí thế dời non lấp bể. Cảm giác tự hào cuộn trào trong lòng mỗi chiến sĩ như sóng dữ đập bờ, dâng lên đến mức cả mưa gió cũng  thể dập tắt.
Giữa  cảnh sinh tử, họ    lính chiến đấu để  ai tung hô, nhưng giờ phút —khi chứng kiến đồng chí của  một  liều c.h.ế.t đánh đổi mạng , ai cũng  vì đồng đội mà   đôi lời.
Dù  nước ngoài  hiểu  , điều đó  quan trọng.
Để bảo vệ vùng cứu nạn, Cố Nguyệt Hoài âm thầm vận dụng năng lượng chữa trị, điều động thảm thực vật  đáy biển bện thành từng vòng chắn mềm mại, hình thành lớp lưới chắn tự nhiên bao quanh hiện trường. Những mảng rong biển khổng lồ bện chặt  sự điều khiển vô hình,   gió giật sóng xô  rối, lặng lẽ ngăn cách đàn cá mập ở vòng ngoài.
Trên mặt nước, ánh đèn cứu hộ nhấp nháy mờ ảo như từng đốm  lạc giữa vũ trụ mênh mông.
Biển vẫn gầm lên từng hồi, sóng bạc đầu vẫn đánh dạt từng xuồng cứu sinh.  ít nhất—trong vòng bảo vệ ,  còn tiếng la hét,  còn m.á.u mới rơi.
Chỉ  điều… giữa cơn mưa lạnh thấu xương, chẳng ai phát giác  một dòng chảy âm thầm khác đang khuấy động từ  đáy biển sâu—thứ gì đó vẫn  chịu dừng .