Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2328

Cập nhật lúc: 2025-07-02 13:08:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng lão vừa nghe xong, lập tức trừng mắt, râu mép phập phồng, tay áo rung lên:

“Nhãi ranh, biết cái gì? Cái Bang cũng không phải chỉ là do tiểu thuyết thêu dệt! Cái Bang của chúng ta chính là tồn tại từ thời Đường triều cho đến nay, mấy trăm năm hưng suy chìm nổi, chưa từng đoạn truyền! "

“Cô tưởng cứ rách rưới lang thang là Cái Bang? Không có dẫn sư, không bái tổ nhập đường, không qua hương đường dựng bài vị tổ sư, đến cửa còn chưa bước qua!”

Thấy Cố Nguyệt Hoài có vẻ thật sự không hiểu, Phùng lão hừ một tiếng, ánh mắt thu lại, trầm giọng giảng:

“Thiên hạ ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có quy củ. Khất cái tuy là tầng đáy xã hội, nhưng cũng là một đạo, một nẻo sinh tồn. Tam giáo cửu lưu—cửu lưu chi hạ—chỉ những ngành bị khinh rẻ như hát xẩm, bán rong, phu cày, hầu hạ, thợ cạo... nhưng từ chính những người ấy, vẫn có kẻ dám sống có lưng cốt, dám ngẩng đầu giữa đất trời."

"Cuối thời Đường, một nhóm khất cái bản lĩnh hơn người, trí dũng kiêm toàn, hợp thành Cái Bang. Từ đó, lấy quy củ lập thân, lấy lòng người kết bạn, lấy tin tức làm lợi khí, dựng nên một đạo lộ riêng biệt giữa triều đình và giang hồ.”

Ông chắp tay sau lưng, giọng trầm xuống:

“Cái Bang không phải chốn dung túng bọn đầu đường xó chợ. Chúng ta có kỷ luật, có thứ bậc, trên kính dưới hòa. Bất luận bần hàn hay vinh hiển, vào bang rồi là người một nhà—có thể vì nhau mà liều cả cái mạng.”

“Cô tưởng chữ ‘bang’ kia nhẹ nhàng sao? Một khi đã mang, là trăm cân gánh trên vai. Không danh thì cũng phải có nghĩa.”

Khất cái, còn gọi là Nghèo giáo hành, trên giang hồ thường xưng là “Côn Thượng”. Đó không chỉ là tầng đáy của xã hội, mà là một trong những dòng chảy ngầm kiên cường nhất trong lịch sử dân gian. Người đời tin rằng, kẻ có thể chịu đói chịu rét, sống lay lắt nơi đầu đường xó chợ, mà vẫn không c.h.ế.t — ắt là người có “bát tự cứng”, mệnh lớn khó lường.

Phùng lão chậm rãi kể, ánh mắt thâm trầm liếc qua Cố Nguyệt Hoài, trong thần sắc phức tạp kia là sự hứng thú rõ ràng. Ông cười, giọng mang theo vẻ đắc ý không che giấu:

“Thế nào? Cô gái nhỏ, hiểu ra được chút nào chưa? Trên đời này, còn nhiều chuyện mà cô chưa từng thấy, chưa từng nghe. Học hỏi thêm đi!”

“Cảm ơn Phùng lão đã chỉ điểm.” Cố Nguyệt Hoài hơi hơi khom người, tỏ vẻ kính trọng.

Kiếp trước, cô từng là chim trong lồng, bị Điền Tĩnh nhốt kín trong một cuộc đời không lối thoát. Không ánh sáng, không quyền lực, không cả tiếng nói. Cô đã sống những ngày u ám đến nỗi bản thân gần như quên mất mình còn là người.

Cô học rất nhiều — y học, chính trị, thậm chí quân sự — nhưng tất cả chỉ là lý thuyết suông. Là tri thức chết, bị cắt lìa khỏi thực tiễn, khỏi m.á.u thịt của đời sống thật. Theo một nghĩa nào đó, cô đúng là chưa từng trải sự đời.

Kiếp này… chiếc lồng giam giữ không tồn tại. Cô có tự do.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2328.html.]

Chỉ đến khi thoát khỏi xiềng xích của thân phận, cô mới thực sự nhận ra: trời cao đất rộng đến nhường nào, còn bản thân thì nhỏ bé ra sao.

Có quá nhiều điều, quá nhiều chân tướng mà cả đời trước cô chưa từng chạm tới. Những thứ từng bị cô gạt phăng là mê tín, là huyễn hoặc, là hư cấu trong tiểu thuyết giang hồ… nay từng bước một, chậm rãi nhưng lạnh lùng hiện lên trước mắt: chân thực, sắc bén, và còn đẫm m.á.u hơn bất kỳ trang sách nào từng ghi chép.

Nga

Hàng đầu sư, phong thủy sư dân gian, những kẻ hành nghề trong bóng tối, sống giữa ranh giới của thần quyền và tử vong. Thậm chí, cả thứ mà cô từng cho là sản phẩm tưởng tượng của văn nhân,“giang hồ”, một tầng quyền lực ngầm, tồn tại song song với chính đạo, vận hành bằng luật máu, tín nghĩa và thủ đoạn.

Thì ra, thế giới này chưa từng đơn giản như cô tưởng.

Phùng lão gật đầu, nụ cười sâu hơn, giọng đầy thâm ý:

“Biết là tốt. Thế nào? Giờ có bằng lòng kết bái huynh đệ với lão già này không?”

Cố Nguyệt Hoài hơi nhếch môi, mắt ánh một tia sáng không dễ nhận ra. Cô đáp, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát:

“Được Phùng lão coi trọng là vinh hạnh của tôi, tự nhiên không dám từ chối.”

Dừng một nhịp, ánh mắt cô đảo qua Tần Hữu Công đang nằm bất động:

“Chỉ là, mạo muội hỏi một câu… Phùng lão có quan hệ gì với đương nhiệm?”

Cố Vĩ đứng bên cạnh khẽ biến sắc, liếc cô một cái, trong lòng thầm nghĩ: Lúc này còn bận tâm mấy thứ ấy làm gì?

Phùng lão không để ý, chỉ nhàn nhạt đáp, giọng mang theo chút cảm khái:

“Thời trẻ, Hữu Công từng giúp ta một ân lớn. Nay hắn ngã bệnh, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu thật muốn nói, thì xem như... vừa là thầy, vừa là bạn.”

Dứt lời, ông ta liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, hỏi: “Cô cần giúp chuyện gì ? Hiện tại cũng có thể nói cho ta nghe sao ?”

Cố Nguyệt Hoài thu lại nụ cười, ngữ khí trở nên lạnh hơn: “Là chuyện của Yến gia, Phùng lão hẳn là biết Yến gia chứ?”

Yến Thiếu Ngu, người từ đầu đến cuối vẫn đứng bên người Cố Nguyệt Hoài, bảo trì im lặng, bỗng nhìn về phía cô. Cổ họng anh khẽ động, hoàn toàn không ngờ cô lại đề cập đến chuyện này. Yến gia vốn dĩ là trách nhiệm của anh, không ngờ cuối cùng lại do cô khiêng lên.

Loading...