Tần Lập Quốc trầm mặc nhìn dấu tay hằn rõ trên gò má em gái, ánh mắt chợt tối sầm. Hắn không hùng hổ doạ người như Tần Thục Hoa, chỉ là nét mặt đã sa sầm lạnh lẽo.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp chất vấn Cố Nguyệt Hoài.
Ở trong suy nghĩ của Tần Lập Quốc, với cấp bậc và thân phận như hắn hiện nay, nếu đi chấp nhặt với một quân y thì chẳng khác nào tự hạ thấp thân phận, khiến người ngoài chê cười.
Hắn chau mày, giọng trầm xuống, ánh mắt chuyển về phía Cố Vĩ“Cố trung tướng, đây là người ông dẫn theo sao? Nhìn qua thì có vẻ... còn cứng đầu, ngạo mạn hơn cả Thục Hoa vài phần đấy.”
Ý tứ rất rõ ràng: tôi cần một lời giải thích, nếu không làm tôi hài lòng, chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.
Cố Vĩ nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, rồi mới ho khan hai tiếng, bình tĩnh nói: “Tần thị trưởng, vừa rồi tình hình anh không thấy rõ sao? Là tiểu thư Thục Hoa không phải trước, Cố quân y phản kích cũng là lẽ thường tình.”
Bệnh tình của đương nhiệm mãi mới nhìn thấy hy vọng, Cố quân y còn nói tối nay đương nhiệm có thể tỉnh lại, ở thời điểm mấu chốt này, Cố quân y là lớn nhất ! Ai cũng không thể đắc tội Cố quân y !
Một lời nói ra, lại thành công khiến toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tần Lập Quốc khựng lại.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Cố Vĩ lại có thể đưa ra phản ứng như vậy. Không những không trách mắng, mà trong lời nói còn có ý thiên vị, bảo vệ rõ ràng như thế.
Trong lòng hắn dấy lên một tầng sóng ngầm. Không phải nghi ngờ lòng trung thành của Cố Vĩ, mà là nghĩ đến một loại khả năng khác.
Cố Vĩ là thân tín đã theo bên cạnh cha hắn nhiều năm.
Theo lý mà nói, bất kể tình huống thế nào, ông ta cũng phải tuyệt đối đứng về phía nhà họ Tần, giữ vững lập trường, cho dù trời có sập xuống, cũng không được d.a.o động.
Thế nhưng hôm nay, chỉ vì một quân y xuất thân bình thường, Cố Vĩ lại lựa chọn đứng về phía đối lập, "đánh mặt" bọn họ.
Nếu không có gì tuyệt đối chắc chắn, ông ta tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm đặt cược danh dự lẫn tiền đồ của mình như vậy.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất…
Vị quân y này ... thực sự có năng lực khiến cha họ tỉnh lại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2335.html.]
Nga
Khác hẳn với Tần Thục Hoa chỉ biết khóc lóc tìm chỗ dựa, Tần Lập Quốc là người lăn lộn giữa tầng tầng thế lực trong chính trường, mọi suy nghĩ trong đầu hắn luôn phải đi vài vòng khúc khuỷu, cân nhắc thiệt hơn.
Đúng lúc ấy, một nhóm cảnh vệ khiêng mấy cái rương tiến vào, đi đầu chính là Đường lão.
Đường lão nhìn thoáng qua tình hình trong phòng khách, nhíu chặt mày.
Tần Thục Hoa lập tức bước nhanh tới, như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc. Cô ta nắm chặt lấy cánh tay Đường lão, lay lay, nước mắt lã chã:
“Đường lão, Đường lão rốt cuộc ngài đã trở về! Thục hoa bị người đánh! Ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu !”
Trong lòng Tần Thục Hoa nghĩ: Đường lão xem như người nhìn cô ta lớn lên, nhất định sẽ không để yên cho người ngoài ức h.i.ế.p cô ta.
Hừ ! Tiểu quân y, cô chờ ! Lần này cô không ch.ế.t cũng tàn phế !
Tần Thục Hoa vậy mà lại quên mất một điều: đúng là Đường lão là người chúng kiến cô ta trưởng thành, chỉ là cũng chính vì điều đó mà ông ta càng hiểu rõ bản tính thật sự của cô ta.
Xưa nay mọi người xung quanh dung túng cô ta, chẳng qua vì cô ta có đương nhiệm Tần hệ chống lưng mà thôi. Hơn nữa, mặc dù bình thường cô ta cũng không thiếu cùng người ta nảy sinh mâu thuẫn, nhưng lại chưa từng động chạm đến điểm mấu chốt.
Nhưng hôm nay thì khác, người cô ta đụng phải là Cố quân y, Cố Nguyệt Hoài, người duy nhất hiện giờ dám khẳng định có thể cứu tỉnh đương nhiệm Tần hệ.
Đường lão liếc nhìn vết hằn đỏ rõ rệt trên gò má Tần Thục Hoa, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước giếng sâu. Ánh mắt ấy không có phẫn nộ, cũng chẳng mang cảm thông, mà là một kiểu trầm mặc pha lẫn thất vọng, kèm theo càng nhiều trào phúng.
Chậc, lực đạo này ... dấu vết này ... quả thực là bị uỷ khuất không nhỏ.
“Đường lão! Đường gia gia ~” thấy ông vẫn không phản ứng, Tần Thục Hoa càng nóng ruột, bắt đầu làm nũng. Giọng cô ta mềm nhũn, cố tình kéo dài, giống cách cô ta gọi Đường lão khi còn nhỏ.
Cái xưng hô “Đường gia gia” này từ khi cô ta hai mươi tuổi đã rất ít khi gọi, không phải cô ta không muốn, mà là cha cô ta không cho, cứ nhất quyết nói Đường lão là viện trưởng viện y khoa, không phải thân thích trong nhà, gọi như vậy khó tránh khỏi khiến người có tâm rêu rao bọn họ đang dựa dẫm quan hệ.
Nhưng giờ phút này, Tần Thục Hoa đã bất chấp tất cả. Bị một quân y không danh không phận tát giữa đại sảnh, lại chẳng có lấy một người bênh vực – sự nhục nhã này vượt quá sức chịu đựng của cô ta.