“Được rồi, Thục Hoa! Đừng gây rối nữa. Đường lão có việc quan trọng cần làm.” – Giọng Tần Lập Quốc trầm xuống, pha chút kiềm chế mệt mỏi. Ánh mắt hắn liếc về mấy cái rương trong tay đám cảnh vệ phía sau Đường lão, trong lòng hiểu rõ, đây khẳng định lại là dược liệu dùng cho cha hắn. Số lượng lớn như vậy, xem ra đây chính là thời khắc quyết định rồi.
Tần Lập Quốc trầm mặc, sắc mặt nặng nề.
Nỗi đau cha sắp lìa đời đương nhiên là thật, nhưng điều khiến hắn nghẹn lại nơi lồng ngực, không thở nổi lại là nỗi sợ Tần hệ đang trên bờ vực sụp đổ.
Bề ngoài, Khương – Tần hai hệ vẫn xưng huynh gọi đệ, cùng ngồi vào một bàn tiệc. Nhưng ai trong nội bộ mà không biết rõ: Đó chỉ là tấm bình phong che đậy một cuộc đấu âm ỉ dai dẳng suốt nhiều năm, có thể nói là như nước với lửa.
Một khi Tần Hữu Công ngã xuống, trụ cột tinh thần và chính trị của Tần hệ cũng tan theo. Khi ấy, Khương hệ sẽ không chần chừ mà lập tức đoạt quyền, đẩy từng người từng người của Tần gia xuống khỏi bàn cờ.
Tần hệ sụp, thì chiếc ghế thị trưởng mà hắn đang ngồi, vốn cũng chẳng phải loại "đinh ba chân", sẽ trở thành miếng mồi ngon để người ta tranh giành xâu xé.
Nghĩ đến cảnh sau này phải nhìn sắc mặt Khương hệ mà làm việc, lời nói không được phép vượt khuôn, động tĩnh đều phải dè chừng, Tần Lập Quốc chỉ thấy trào ngược lên một ngụm tức giận bị đè nén.
Hắn cười khổ một tiếng, trong nụ cười thấp thoáng sự tự giễu của kẻ đang rơi tự do mà không cách nào bám víu, còn tâm trí đâu mà lo chuyện Tần Thục Hoa phải chịu "uỷ khuất"?
Tần Lập Quốc hít sâu một hơi, cung cung kính kính cúi người trước Đường lão: “Đường lão, đã lâu không đến, sức khỏe cha tôi thế nào rồi? Trong thời gian này đều nhờ có ngài. Chúng tôi đều thực lòng cảm kích.”
Đường lão vẫn không nói lời nào, ánh mắt ở trong đám người tìm tòi, rồi dừng lại trên người Cố Nguyệt Hoài. Ông ta bước đến trước mặt Cố Nguyệt Hoài, đánh giá từ trên xuống dưới vài lượt, giọng nói ôn hòa, lộ vẻ quan tâm : “Cố quân y không sao chứ?”
Sự chuyển hướng bất ngờ khiến Tần Lập Quốc và Tần Thục Hoa đều trợn mắt há hốc mồm.
“Đường lão?” – Giọng Tần Thục Hoa khựng lại giữa chừng, sắc mặt cô ta trắng bệch rồi lại tái xanh, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài chẳng khác nào nhìn thấy quỷ giữa ban ngày. Rõ ràng là người này vừa ra tay tát cô ta không chút nể nang, cô ta mới là người bị thương, cả ở trên mặt, lẫn trong lòng a ! Vậy mà Đường lão lại mở miệng hỏi thăm đối phương trước? Nếu không phải Tần Lập Quốc ném ánh mắt sắc như d.a.o tới, có lẽ câu "Tuổi tác khiến ngài hồ đồ rồi sao?" đã tuột khỏi miệng cô ta trong cơn giận dữ và hoang mang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2336.html.]
So với em gái, đầu óc Tần Lập Quốc dĩ nhiên tinh tường hơn. Dù lòng cũng dậy sóng, nhưng hắn vẫn cố giữ bộ dáng cung kính, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi:
“Đường lão, vị quân y này... thực sự có thể cứu được cha tôi sao?”
Hỏi là hỏi vậy,
nhưng ánh mắt hắn không che giấu nổi sự ngờ vực. Suy cho cùng, cô gái trước mặt tuổi đời còn rất trẻ, lại không hề có danh vọng gì trong giới y học truyền thống hay quân y học viện. Giữa một thời đại mà tuổi tác và thâm niên quyết định tiếng nói, việc tin vào một người như vậy chẳng khác nào đặt cược cả tính mạng cha hắn và tương lai Tần hệ lên một quân xúc xắc không rõ mặt.
Đường lão hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngay cả Cố quân y cũng bó tay, vậy Tần gia các cậu có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự đi là vừa.”
Đường lão không chút nể mặt nào nói thẳng khiến con ngươi Tần Lập Quốc co rụt lại, sống lưng không tự giác hướng tới Cố Nguyệt Hoài cong cong.
Đường lão lại không để ý đến hắn, mà nhìn Cố Nguyệt Hoài nói:“Cố quân y, tính khí tiểu thư nhà họ Tần từ trước đến nay không tốt lắm. Có cô chỉ dạy, cũng coi như giúp cô ta mở mang tầm mắt, biết rằng thiên hạ này không chỉ có mình là trung tâm. Nếu như cô thấy chưa hả giận, vậy đợi Phùng lão trở về, chúng ta liền bảo ông ấy hỗ trợ một chút ?"
Đường lão vừa cười vừa nói, hoàn toàn không xem "uỷ khuất" của Tần Thục Hoa ra gì.
Đứng ở một bên, sắc mặt Tần Thục Hoa trắng bệch, đôi môi mím chặt như sắp bật máu. Bàn tay cô ta siết chặt quai túi, các khớp ngón tay căng đến phát run.
Cố Nguyệt Hoài hơi híp mắt: “Cũng không có gì nghiêm trọng. Chì là tôi có chút hoài nghi: Tại sao đương nhiệm lại có thể nuôi dạy ra một người con gái như vậy?”
Gương mặt Đường lão, Cố Vĩ, Tần Lập Quốc đồng loạt biến sắc. Một câu nói, không chỉ đánh thẳng vào nhân phẩm Tần Thục Hoa, mà còn gián tiếp đặt dấu hỏi vào nhân cách và phẩm chất đạo đức của chính Tần Hữu Công, người đang nắm giữ vận mệnh chính trị của cả một hệ thống, thậm chí, sau này còn có thể là người sẽ nắm giữ sinh mệnh quốc gia.
Có điều, lúc này không ai dám chỉ trích Cố Nguyệt Hoài một câu, Đường lão chỉ đành thở dài nói: “Cố quân y, thật không dám giấu giếm, đương nhiệm ngồi đến vị trí hôm nay, gây thù chuốc oán không ít. Gia tộc vốn thịnh vượng giờ cũng nhân khẩu tiêu điều, chỉ còn lại một con trai và một con gái.”
Nga
“Thục Hoa là con út. Khi Thục Hoa ra đời, đương nhiệm đã lớn tuổi. Người già mà, thường hay yếu lòng với con cái. Lại thêm gia cảnh lúc ấy đã đứng đỉnh cao quyền lực, ai cũng xu nịnh, chiều chuộng. Lâu ngày, tính cách của đứa nhỏ này có chút ... Nhưng tôi dám lấy danh dự ra bảo đảm: Thục Hoa chưa từng làm điều gì đi ngược lợi ích quốc gia, chưa từng dám đụng vào ranh giới đạo đức, càng không phản bội lý tưởng giai cấp.”