Trở về cùng gia bạo tra nam lãnh chứng trước một ngày - 2337
Cập nhật lúc: 2025-07-04 08:21:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, thái độ không gay gắt, chỉ lạnh nhạt nói:
“Tôi tôn trọng cống hiến của đương nhiệm. Nhưng sự hy sinh của ông ấy không thể trở thành cái cớ để con gái ông ấy ngang ngược vô lối, vũ nhục người khác rồi không chịu trách nhiệm. Tôi hy vọng... đồng chí Tần Thục Hoa sẽ vì lời nói và hành vi vừa rồi của mình, công khai xin lỗi Thiếu Ngu.”
Nga
Đường lão còn chưa nói gì, Tần Lập Quốc đã vội vàng đáp ứng: “Đương nhiên! Đương nhiên ! Cố quân y nói rất đúng! Là Thục Hoa lỗ mãng, không phân rõ nặng nhẹ. Chuyện này nhất định phải xin lỗi đàng hoàng!”
Dứt lời, Tần Lập Quốc liền quay đầu nhìn về phía Tần Thục Hoa cả người đang run rẩy, nước mắt rưng rưng, nói: “Còn không xin lỗi?”
Nếu vị quân y này là người duy nhất hiện giờ có thể cứu tỉnh cha hắn, đừng nói là xin lỗi, bảo hắn cùng Thục Hoa quỳ xuống dập đầu ba lạy, hắn cũng không do dự mà làm theo. Phải biết rằng, ở thời điểm này, đây chính là người quyết định tồn vong của Tần hệ, nếu chỉ một tiếng xin lỗi có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề, vì sao mà không làm ?
Tần Thục Hoa cắn chặt môi, hai tay siết lại, móng tay gần như đ.â.m vào thịt. Ánh mắt cô ta dại đi một thoáng. Ở đây có biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo? Bảo cô ta cúi đầu trước một tiểu quân y vô danh ? Sao có thể ? Cô ta không cần mặt mũi sao ?
Tần Lập Quốc cau mày, gằn giọng lặp lại : “Thục Hoa, xin lỗi!”
Tần Thục Hoa kiêu căng hùng hổ với người ngoài, nhưng kỳ thực là một kẻ nhát như thỏ, sợ quyền uy, sợ người mạnh hơn mình, Tần Lập Quốc chỉ cần gằn giọng đã doạ Tần Thục Hoa giật nảy, không dám lại cứng đầu.
Tần Thục Hoa bước tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài cùng Yến Thiếu Ngu, cúi đầu, vừa giàn giụa nước mắt vừa nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, Cố quân y, thực xin lỗi vị nam đồng chí này ... là tôi lỗ mãng, nói chuyện không lựa lời. Tôi sai rồi, mong hai người không cần cùng tôi chấp nhặt."
Tần Thục Hoa nói những lời này như đã dùng sức, nói xong như bị rút hết gân cốt, toàn thân nhũn ra, giận dữ cùng xấu hổ khiến cô ta chỉ muốn quay người bỏ đi. Nhưng, cô ta không dám, sợ lại đắc tội với hai người trước mặt.
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, anh vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng đứng đó.
Có điều, nếu Tần Thục Hoa đã xin lỗi, cũng không cần thiết phải tiếp tục mất thời gian giằng co, xem như cho Tần hệ chút mặt mũi.
Bọn họ còn nhiều việc cần làm.
Mục tiêu của họ trong chuyến đi này là giải quyết căn bệnh kỳ quái của đương nhiệm Tần hệ, đem hàng đầu sư phía sau Khương hệ lôi ra xử lý, đồng thời nhân cơ hội nghĩ cách nhân chuyến đi này giải quyết dứt điểm "Điền Tĩnh", những chuyện phiền toái khác, nếu có thể bớt một chuyện liền bớt một chuyện.
Yến Thiếu Ngu mím môi, bàn tay nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài khẽ siết chặt.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không nhìn Tần Thục Hoa nữa, mà nói với Đường lão: “Đường lão, dược liệu đã chuẩn bị xong chưa?”
Nghe cô hỏi, Đường lão như trút được tảng đá trong lòng, lập tức chỉ vào mấy chiếc rương phía góc phòng, nở nụ cười nhẹ nhõm:
“Đã chuẩn bị đủ cả. Cô kiểm tra qua xem?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2337.html.]
Cố Nguyệt Hoài bước tới, gật đầu xác nhận, rồi dặn dò:
“Làm phiền Đường lão chuyển tất cả dược liệu vào phòng. Tôi sẽ chọn ra một phần để điều chế, còn phải nhờ ngài sắc thuốc.”
Dừng lại một thoáng, cô liếc nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian rồi nói tiếp:
“Sau khi uống thuốc khoảng một giờ, đương nhiệm có thể hồi tỉnh.”
Một lời nói như viên đá ném vào mặt hồ, khiến cả hồ dậy sóng. Bất kể là Tần Lập Quốc, Đường lão, Cố Vĩ, hay đang đứng ở một bên tự gặm nhấm sự "uỷ khuất" của mình, Tần Thục Hoa đều ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Trên mặt họ là sự kích động, phấn chấn, khó tin đan xen không ngừng. Nhưng không ai trong số họ mở miệng hoài nghi vào lúc này.
Kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ cần chờ xem sau khi uống thuốc, Tần Hữu Công có tỉnh lại hay không. Một khi ông ấy tỉnh lại, vị Cố quân y này chính là thần y mà toàn bộ Tần hệ phải cung phụng, là ân nhân cứu mạng của cả Tần hệ !
Nhưng ngược lại, nếu Tần Hữu Công không tỉnh, Cố Nguyệt Hoài sẽ lập tức bị gắn mác lừa đảo, bịa đặt, thậm chí bị nghi ngờ có mục đích chính trị. Khi đó, không chỉ danh dự cô bị hủy, mà ngay cả sự an toàn cá nhân cũng khó bảo toàn.
Một nữ quân y còn rất trẻ, dám lấy sinh tử của thủ trưởng một hệ ra làm lời cam kết, hoặc là trí dũng song toàn, hoặc là cuồng vọng đến cực điểm.
Chân tướng... chỉ cần đợi một giờ nữa là rõ.
Đường lão không dám trì hoãn, lập tức sai người khiêng tất cả mấy rương dược liệu vào trong phòng. Cố Nguyệt Hoài trao cho Yến Thiếu Ngu một ánh mắt, rồi cùng Đường lão vào phòng.
Một lát sau, Đường lão bưng một mâm dược liệu ra cửa, không dừng lại nói chuyện với bất kỳ ai, liền vội vàng chạy đi sắc thuốc.
Sau khi Đường lão rời đi, Cố Nguyệt Hoài đóng cửa lại, một mình ở trong phòng.
Tần Lập Quốc nhìn cửa phòng đóng chặt, hơi híp mắt, rồi quay sang nhìn Cố Vĩ đang đi đi lại lại, hạ giọng hỏi: “Cố trung tướng, ông có hiểu rõ lý lịch vị quân y này không?”
Cố Vĩ hơi dừng chân. Đối mặt với con trai duy nhất của thủ trưởng, ông ta cũng không tiện quá cứng rắn. Sau một thoáng ngẫm nghĩ, ông ta đáp ngắn gọn: “Tần thị trưởng yên tâm. Là người tôi đích thân đưa tới, thân phận, năng lực đều đã kiểm tra kỹ càng.”
Tần Lập Quốc hơi nhếch khóe miệng, thầm mắng một tiếng "cáo già". Trả lời như vậy với không trả lời thì có gì khác nhau? Hắn hít sâu một hơi.
Tuy vẫn ôm thái độ nghi ngờ đối Cố Nguyệt Hoài, nhưng vạn nhất ... chỉ là vạn nhất thôi, vạn nhất có một chút cơ hội, nếu như lời cô ta nói là thật, nếu cha hắn thật sự tỉnh lại, chẳng phải... cục diện Tần hệ sẽ được cứu vãn trong gang tấc hay sao?
Suy nghĩ đó thôi thúc Tần Lập Quốc nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, không dám rời mắt ra dù chỉ một chút.