Chưa dứt lời, Yến Thiếu Ngu  bật  lạnh. Tiếng  vang lên đầy châm biếm và cảnh cáo.Vì cha ông chữa bệnh? — Anh lặp , giọng mỉa mai, môi cong khẽ nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao. — "Ai    điều đến là vì cha ông?"
Anh  thẳng Tần Lập Quốc, ánh mắt lạnh lẽo, giọng   hề che giấu sự mỉa mai:
"Quân y thuộc Quân khu 8,  chính Từ thủ trưởng đích  điểm danh, điều động. Việc điều động   trong hệ thống quản lý mật cấp quân đội, thuộc phạm vi tuyệt mật quân sự,  qua hệ thống hành chính dân sự, càng   điều phối công khai.”
“Còn tình trạng bệnh lý của Tần Hữu Công, hiện nay là cán bộ cấp cao, giữ vị trí trọng yếu trong hệ thống tổ chức, theo quy định về bảo mật chính trị và an ninh nội bộ,   xếp  loại ‘tuyệt mật đặc biệt’, liên quan trực tiếp đến  định tổ chức, ảnh hưởng đến  bộ bố cục nội trị đương thời.”
“Căn cứ theo Quy định  12 về bảo mật của Quân ủy năm 1969, bất kỳ thông tin nào liên quan đến sức khỏe của cán bộ cấp chính hoặc tương đương đều   tiết lộ  bất kỳ hình thức nào, kể cả với   trong gia đình nếu  thuộc diện  phép tiếp cận. Truyền bá thông tin sai tuyến, tiết lộ nội dung vượt cấp, dù là vô ý, đều  thể  xử lý theo điều lệ kỷ luật nghiêm khắc.”
“Vậy mà các   , thông tin  là ‘ từ một  bạn’? Một   thuộc hệ thống quân đội,   thẩm quyền chính trị,  giữ bất kỳ vị trí trong khối an ninh? Các  xem đây là đề tài  thể tán gẫu như chuyện thời tiết,  là đề tài  thể tán gẫu lúc  dư tửu hậu ?”
Giọng  đến đây đột ngột trầm xuống,  cần cao giọng vẫn toát  khí thế nghiêm nghị khó cưỡng:
“Xin hỏi: Ai cho phép một sự kiện tuyệt mật như   phát tán qua miệng lưỡi dân thường?"
Tần Lập Quốc  đến đây,   như  điện giật, cả  chấn động. Gương mặt vốn trấn định lập tức khựng , sống lưng bất giác thẳng tắp như thể  luồng khí lạnh từ gáy dội xuống, xuyên qua từng đốt sống, rét buốt đến tận gót chân.
Hắn bừng tỉnh như  mê man  tạt thẳng một gáo nước đá  mặt.
Nga
 !
Trước , khi bệnh tình của cha mới manh nha, Tần hệ quả thực từng mời  ít danh y, chuyện đó   ngoài  cũng là điều bình thường.      khác.
Lần    mời tới   phận đặc thù, là một  thuộc tuyến nhân sự quân khu  8, quân y.
Theo điều lệ mật mã quân sự,  thông tin liên quan đến điều động nhân sự tuyến chiến lược, đặc biệt là trong lĩnh vực y tế quân đội, đều  xếp  diện tuyệt mật quốc phòng. Ngay cả hồ sơ điều trị cũng   phép ghi rõ tên  đảm trách, trừ những cá nhân trong nhóm tối mật  cấp quyền tiếp cận.
Một chuyện như , tuyệt đối  thể  rò rỉ.
Vậy mà Tần Thục Hoa   thể   tin  từ một  bạn ?
Hắn hiểu rõ em gái . Tính tình Tần Thục Hoa thế nào, bạn bè quanh cô  là những ai —  nắm rõ như lòng bàn tay. Không một  nào trong  đó  liên hệ gì với quân đội, càng  thể chen chân  tầng thông tin tuyệt mật của quân bộ.
Vậy rốt cuộc Tần Thục Hoa   chuyện cơ mật  từ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2340.html.]
Sát ý trong đáy mắt Tần Lập Quốc chớp lóe. Không   rằng,  sải bước đến  mặt em gái,  một lời dư thừa, liền vươn tay nắm chặt lấy cánh tay cô . Ánh mắt  sắc như dao, giọng  trầm xuống, mang theo uy lực của   chính trị :“Thục Hoa, rốt cuộc là em   thông tin  từ  ?"
Tần Thục Hoa vẫn  ý thức  mức độ nghiêm trọng của vấn đề,  kịp phản ứng  túm,  giật  vì khí thế của  trai, theo bản năng vùng vằng:
“Anh  gì ? Đau tay em!”
  nhanh, cô  cũng nhận  bầu  khí xung quanh     đổi. Mọi ánh mắt trong phòng đều đang đổ dồn về phía , mang theo sự nghi hoặc, cảnh giác và áp lực khổng lồ. Lúc , dù ngu ngốc đến  cô  cũng hiểu: nếu   rõ, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức chính cô   thể gánh nổi.
Cô  cắn môi, ậm ừ một lúc lâu mới miễn cưỡng lên tiếng, giọng yếu ớt:
“Cũng... cũng chẳng  gì . Hôm qua em đến Quân Duyệt Viên, tình cờ gặp... gặp Khương Đồng. Liền ... liền trò chuyện đôi câu. Thế thôi.”
Một câu cuối  rơi xuống, gương mặt Tần Lập Quốc lập tức biến sắc.
Hắn hít mạnh một  như  kiềm chế, hai bàn tay siết chặt, từng đốt ngón tay nổi gân xanh. Giọng  bật  như rít qua kẽ răng, mang theo lửa giận và nỗi thất vọng dày đặc:“Tần Thục Hoa ! Em còn qua  với Khương Đồng? Trong tình hình hiện giờ, em   quan hệ giữa Tần hệ và Khương hệ là như thế nào ? Em   hành động ngu xuẩn hôm nay của em  thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t cha, gián tiếp đẩy cả Tần hệ  thế  tiêu diệt ?”
Tần Thục Hoa ngẩng đầu, ánh mắt mang theo phản kháng bản năng, giọng  đầy bất mãn:
“Anh  gì mà nghiêm trọng thế? Em là em, Tần gia là Tần gia. Tại   chuyện cứ  ràng buộc em  gia tộc? Em với Khương Đồng — môn đăng hộ đối, tâm đầu ý hợp, yêu  thì  gì sai? Anh đúng là chuyện bé xé  to!”
Tần Thục Hoa  dứt lời, Tần Lập Quốc liền vung tay lên, một cái tát hung hăng đánh xuống.
"Chát!"
Âm thanh vang dội.
Tần Lập Quốc nổi giận mắng: 
“Chuyện bé xé  to? Tần Thục Hoa ! Em rốt cuộc   dùng cái đầu của   thế ?  là ngu xuẩn ! Ngu xuẩn đến mức  cứu nổi!”
"Không  ràng buộc  gia tộc ? Tần Thục Hoa. Em nghĩ nếu em   ràng buộc với Tần gia, thì em và Khương Đồng "môn đăng hậu đối"  ?"
"Anh  cho em : Không  ràng buộc với Tần gia, em chẳng là gì cả. Khương Đồng liếc cũng sẽ  liếc mắt  em một cái !"
"Tần Thục Hoa, nếu   ràng buộc với Tần gia, em chẳng là gì cả !"
Trong đại sảnh đều là thanh âm bạo nộ của Tần Lập Quốc, cùng với tiếng  nức nở của Tần Thục Hoa.