Có lẽ là  cảm nhận đước ánh mắt hoài nghi của Cố Nguyệt Hoài dừng ở   , sắc mặt Tần Thục Hoa lập tức xanh mét, cô  lớn tiếng phản bác : “Cô đừng  mà dựng chuyện hù dọa ! Hàng đầu sư cái gì ? Đây chẳng  là thứ tà thuật  cho là cặn bã phong kiến,   tiêu diệt,  quy là mê tín phản khoa học từ lâu  ? Cô đang tuyên truyền mê tín dị đoan ? Đường lão,  như ... ngài xác định thật sự là quân y ?!”
Lời lẽ  thốt   khiến  khí trong phòng thêm lạnh lẽo.
Đường lão chậm rãi  đầu  cô , ánh mắt vốn hiền hậu lúc  lạnh như sắt thép, mang theo sự thất vọng nặng nề. Ông    lời nào, nhưng khớp hàm  nghiến chặt, quai hàm nổi lên, đủ để thấy tâm trạng dậy sóng bên trong.
Tần Lập Quốc lặng lẽ lùi  một bước,  dáng vẻ sự  đến nước  còn vô tri của em gái, lòng như chìm  hầm băng. Em gái , đến nước   vẫn còn hồ đồ đến thế ?
Cố Nguyệt Hoài cong cong môi, duỗi eo, khoác cánh tay Yến Thiếu Ngu. Giọng cô mềm mại nhưng  đủ để đ.â.m xuyên lớp ngu xuẩn đang che mờ lý trí của đối phương:
“  dựng chuyện   ? Không đến lượt cô phán xét. Chờ đương nhiệm tỉnh   hẵng bàn tiếp. Có lẽ đương nhiệm cũng  tỉnh , các  mau chân  xem ông  một chút ."
Lời  dứt, Đường lão    rằng, xoay  đẩy cửa bước  . Tần Lập Quốc và Cố Vĩ theo sát. Tần Thục Hoa ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng bước theo. Có một chuyện mà cô   thể  thừa nhận  trai  đúng: Cha sống  chết, quyết định đến sự tồn vong của Tần hệ, mà Tần hệ ...  thể quyết định tương lai của cô .
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhếch môi , kéo Yến Thiếu Ngu cùng . Dù   cũng là cô cứu trở về, đương nhiên   nghiệm thu thành quả tránh để kẻ ngu ngốc nào đó    hành vi ngu xuẩn. do Phùng lão đích  phái  tới đón, hứa hẹn trọng hậu. Cô  thể để   thất vọng. Phùng lão  hứa,  cô cũng  thể để ông  thất vọng.
Phòng bệnh vốn rộng rãi, nay  thêm nhiều ,  trở nên chật chội. Dưới ánh đèn sáng trưng, ánh mắt của   đồng loạt đổ dồn về gương mặt Tần Hữu Công.
Chỉ một ánh mắt cũng khiến tất cả   đều chấn động.
Sắc mặt Tần Hữu Công  đó còn xám như tro tàn, hô hấp yếu ớt như chỉ mành treo chuông. Thế mà giờ đây, sắc da  khôi phục đôi chút hồng nhuận,  còn giống  hấp hối nữa, mà là… một  sống!
Ánh mắt khiếp sợ của Tần Lập Quốc từ  mặt cha  chuyển dời đến   Cố Nguyệt Hoài. 
Lúc  ánh mắt của   còn là hoài nghi như ban đầu,  vẻ khiếp sợ khi  thấy cha   khởi sắc thật sự, mà là một sự kính nể, kính nể bởi những gì Cố Nguyệt Hoài  thể . Hắn : “Cố quân y,  xin  vì những gì    lúc . Cô quả thật là  bản lĩnh !”
Dù là cha  trúng độc bởi hàng đầu sư,  thực sự mắc  chứng bệnh hiểm nghèo  từng  ghi nhận trong y văn hiện đại, thì  một sự thật  ai  thể phủ nhận: trong tình huống hàng loạt bác sĩ kỳ cựu, chuyên gia đầu ngành, kể cả đương kim viện trưởng viện y học trung ương  mời đến vì cha  chẩn trị, đều bó tay   biện pháp, thì Cố quân y   thể khiến bệnh tình chuyển biến rõ rệt, thậm chí ngay cả bằng mắt thường cũng  thể nhận  dấu hiệu hồi phục chỉ trong một thời gian ngắn.
Đây tuyệt đối   là chuyện nhờ vận may.
Càng   là chiêu trò mánh lới.
Mà là thực lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2344.html.]
Ở thủ đô, thứ  coi trọng  bao giờ là tuổi tác, "thâm niên",  "vai vế xã hội", mà là bối cảnh và năng lực thực sự. 
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt  , lãnh đạm : “Đã nhận lời ủy thác, thì  dốc hết sức .”
Cô  dứt lời, bên  giường bệnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh: “Cha! Con là Thục Hoa đây! Cha  thấy ? Cha ơi!”
Tần Thục Hoa nhào về phía mép giường, hai tay run rẩy nắm chặt bàn tay già nua của cha , nước mắt lưng tròng. Vẻ mặt cô  kích động đến cực điểm,  đầu  kêu to về phía Tần Lập Quốc:
"Anh! Em  thấy mí mắt của cha động! Thật đấy! Cha tỉnh ! Anh mau tới đây  !"
Tần Lập Quốc sững  tại chỗ. Một tia sét như đánh thẳng xuống lưng, khiến    cứng đờ. Hắn vội bước lên vài bước, ánh mắt chằm chằm   gương mặt xanh xao của Tần Hữu Công.
Và  —  thực sự  thấy.
Lông mi khẽ run. Mí mắt giật nhẹ.
Rõ ràng là  động tĩnh.
Ngay  đó,  ánh đèn phòng bệnh chói gắt, đôi mắt vốn  nhắm nghiền nhiều ngày của Tần Hữu Công... chậm rãi mở .
Đồng tử chuyển động,  lập tức khép   nữa, như thể  kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột.
Dù chỉ là trong thoáng chốc — nhưng là thật.
Cha ... tỉnh !
Nga
Ngay cả Đường lão,  từ đầu   Cố Nguyệt Hoài thông báo tình hình  thể chuyển biến, nay tận mắt chứng kiến vẫn  giấu nổi kinh ngạc. Ông  thốt  một tiếng từ tận đáy lòng: “Thật là thần kỳ !”
Không ai hiểu rõ tình trạng của Tần Hữu Công hơn ông.
Tạng phủ suy kiệt, mạch tượng như rối loạn  , gan thận như  hóa tro, ý thức  mờ mịt đến mức ngay cả thuốc kích thích thần kinh trung ương cũng  còn tác dụng. Ông từng nghĩ: Cho dù  tìm  danh y thế giới  đại la kim tiên cũng  thể vãn hồi cục diện .
Vậy mà Cố quân y   thể đem   đặt một bước chân  quỷ môn quan kéo trở về.
Đường lão  đầu  Cố Nguyệt Hoài, trịnh trọng cong lưng, chân thành  : “Cố quân y,  phục.”