Sau khi Đường lão rời , Tần Hữu Công   Yến Thiếu Ngu : “Thiếu Ngu,   thông minh,  tính toán trở về thủ đô ?”
Ý tứ: trở về,  trướng của ,  sẽ đích  dìu dắt .
Yến Thiếu Ngu còn  mở miệng, Cố Nguyệt Hoài liền nhẹ giọng : “Đương nhiệm, Thiếu Ngu là  thông minh, nhưng   quá thẳng thắn,  thích hợp chốn quan trường ngươi tới  lui, quanh co lòng vòng." 
Nghe , Tần Hữu Công thoáng khựng , môi mím chặt như  phản bác, nhưng  ông  chỉ bật  một tiếng  khẽ, giống như cảm thấy thú vị. Không giận, cũng  buông lời ép buộc, ông  gật đầu  tiếp: “Yến gia...  sẽ lưu tâm. Dù  cũng là ân cứu mạng,    kẻ bạc tình.  lời thật mất lòng: nếu Khương hệ tìm  cách chặn , mà phía vị   mập mờ  rõ thái độ, chỉ dựa  luận chứng là một bức thư tay  giả mạo ... thì e rằng  đủ để giúp Yến gia rửa sạch hàm oan. Hai , nên sớm chuẩn  cho tình huống  nhất.”
Ông   dứt lời, Yến Thiếu Ngu  ngẩng đầu, ánh mắt như  lửa. Đôi mắt đào hoa hẹp dài lúc  sáng rực một cách nguy hiểm: “Nếu Khương hệ sụp đổ, Lãnh Trọng Thịnh đồng ý  tòa án quân sự  nhân chứng. Khi đó... ông  thể bảo đảm danh dự Yến gia  trả   vẹn ?”
Tần Hữu Công  sững sờ, ông   chăm chú  Yến Thiếu Ngu một lúc,  đó nhếch khoé môi lên, khẳng định:"Đương nhiên."
Khi Cố Vĩ bước  cửa, hai bên  ngừng  chuyện.
Ông  bước đến cuối giường bệnh,  nghiêm, đưa tay chào đúng điều lệnh, giọng trầm rắn:
“Báo cáo đương nhiệm!”
Tần Hữu Công  vội đáp . Ông   nheo mắt   cộng sự lâu năm,  chậm rãi :
“Lão Cố,  ...  một nhiệm vụ, cần đích  ông  .”
Cố Vĩ  , sống lưng liền thẳng tắp vài phần. Có thể trở thành  tín bên cạnh đương nhiệm Tần hệ nhiều năm như , hiển nhiên ông   "tháo" như vẻ bề ngoài. Lúc  chỉ cần  đương nhiệm  , trong lòng ông    7 phần nắm chắc nhiệm vụ   lẽ liên quan đến hàng đầu sư  lưng Khương hệ. 
Quả nhiên, những lời tiếp theo của Tần Hữu Công  xác minh suy đoán của ông .
“Ông yêu cầu phối hợp với đồng chí Yến Thiếu Ngu hành động, bắt sống hàng đầu sư   lưng Khương hệ, kẻ  xuống tay với . Nhiệm vụ     phép thất bại !” Tuy rằng  thể Tần Hữu Công suy yếu, nhưng giọng   keng keng vang dội.
Cố Vĩ tuy rằng  chút băn khoăn về việc    trợ thủ cho Yến Thiếu Ngu, nhưng là một  lính, việc chấp hành nhiệm vụ luôn   ưu tiên hàng đầu, nên ông   gì, chỉ hô to: “Rõ!”
Nga
“Nhớ kỹ, cần thiết bắt sống.” Tần Hữu Công ho kịch liệt vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ông  cố gắng áp chế sự nặng nề trong lồng ngực: “Hai   chuẩn  một chút, chờ Phùng lão trở về, liền lập tức xuất phát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/2350.html.]
Nếu   khi Khương hệ và E quốc đạt thành thoả thuận đàm phán về việc mậu dịch lương thực, thì  khi trời sáng cần tìm  chứng cứ  thể vặn gãy Khương hệ.
Cố Vĩ khẽ thở  một ,  đầu  về phía Yến Thiếu Ngu, ánh mắt mang theo chút vi diệu.
Không  thằng nhóc  đối với đương nhiệm thổi "gió" gì khiến cho đương nhiệm gấp như ,  ngay lập tức hành động trong đêm. Chẳng lẽ hàng đầu sư  còn  thể ở  mí mắt bọn họ chạy trốn  ? 
Hôm nay ông    đường cả ngày, giờ còn  lập tức hành động. Bộ xương già  ...    thể chịu    a !
Đáy mắt đen láy của Yến Thiếu Ngu giống như bão táp đang tới,  hề để ý đến ánh mắt "ai oán" của Cố Vĩ.
Đêm nay... chính là khởi đầu cho màn trả thù mà  dành cho Khương hệ.
Mới chỉ là bước đầu tiên thôi !
Cố Nguyệt Hoài mím môi, trong lòng xao động,  đề nghị  cùng, nhưng nghĩ cũng  Thiếu Ngu sẽ  đồng ý. Huống hồ Tần Hữu Công mới từ Diêm Vương điện  dạo một vòng trở về,  tuy  tỉnh nhưng bóng ma tâm lý cũng  hình thành,lúc , chỉ  cô mới là  duy nhất đủ năng lực, đủ tín nhiệm để kịp thời can thiệp nếu ông xảy  chuyện.
Mọi   chờ lâu, Phùng lão dẫn theo hai thanh niên trẻ tuổi, mặt mày lanh lợi, sải bước  như gió cuốn trở về. Vừa  tin Tần Hữu Công tỉnh , Phùng lão  kịp  thêm gì, trực tiếp đẩy cửa  phòng.
Vừa  cửa,  Tần Hữu Công tuy vẫn yên tĩnh  ở  giường nhưng đôi mắt nhắm chặt mấy ngày nay  mở to , ánh mắt  hề đục ngầu như kẻ  vượt khỏi ranh giới sống chết, ngược  sắc bén, tỉnh táo, mang theo uy nghiêm vốn . Sắc mặt tuy nhợt nhạt, nhưng thần thái  vững vàng, trầm .
Phùng lão  khựng  một thoáng,  đó  kìm  xúc động, khẽ thốt lên:
“Hữu Công!”
Tần Hữu Công khẽ mỉm , giọng trầm  đáp :
“Phùng lão.”
Vẻ mặt ông  khi đối diện với Phùng lão cũng cực kỳ thả lỏng,  thể thấy Phùng lão là  ông  vô cùng tín nhiệm.
Phùng lão cùng Tần Hữu Công  mấy câu, liền  đầu  đến  mặt Cố Nguyệt Hoài, đắc ý  : "Tiểu hồ ly!   ngay là cô   mà! Không hổ là  Phùng lão   trúng! Không tồi  tồi. Chờ giải quyết xong chính sự,  nhất định bái đầu heo, thắp hương rượu trắng, cùng cô kết nghĩa  ! Tuyệt  nuốt lời !”