Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nghe , khuôn mặt căng cứng của Cố Chí Phượng dần giãn . Nhìn bóng con trai khuất  cửa, ông khẽ bật :
"Thằng nhóc thối ..."
Ở phía bên , Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài  tới công xã Hoàng Oanh.
"Bé, em... em nghĩ thế nào?" Cố Đình Hoài  sang  em gái. Anh thấy khó hiểu khi cô vẫn thong dong ngắm cảnh núi non, chẳng hề tỏ vẻ bận lòng gì.
Trái , chính  –  từng sống cùng "bà " vài năm –  càng lúc càng thấp thỏm khi đến gần huyện Thanh An.
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày,  nhạt:
"Nghĩ thế nào ư? Anh đang hỏi về Lâm Cẩm Thư ?"
Nghe cô gọi thẳng tên  ruột, mí mắt Cố Đình Hoài giật giật,    phản ứng  .
Cố Nguyệt Hoài chậm rãi đáp:
"Đối với em, Lâm Cẩm Thư  khác gì  xa lạ. Ngược ,  cả , khi gặp bà  nhớ đừng  nhè đấy, kẻo   chê ."
Cố Đình Hoài  xong chỉ   khổ lắc đầu.
Khi tới Cung Tiêu Xã, hai  em bước  trong. Ngay lập tức, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài liếc thấy Diêu Mỹ Lệ   quầy. Vẻ mặt cô  lộ rõ nét bần thần, như đang tự trách  điều gì đó.
Cố Nguyệt Hoài  hứng thú chuyện mua quà,  sang hỏi:
"Anh cả, mua gì đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/271.html.]
Nhìn những mặt hàng bày biện rực rỡ  quầy, Cố Đình Hoài nhíu mày, chần chừ. Anh  từng tặng quà,     mua gì cho    hơn mười năm  gặp?
Nghe tiếng  quen thuộc, Diêu Mỹ Lệ ngẩng đầu lên. Vừa thấy Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt cô  sáng rỡ, kích động hẳn lên:
"Nguyệt Hoài! Cuối cùng cô cũng đến ,  chờ cô mãi đấy!"
Diêu Mỹ Lệ  mặt ẩn hiện một nét đỏ ửng, khi kích động, vẻ ngoài điềm tĩnh và ôn nhu của nàng bỗng trở nên rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm  nhạt nhẽo:
"Đầu cô   chứ?"
Diêu Mỹ Lệ đưa tay sờ lớp băng  đầu, khẽ lắc:
"Không  ."
 ngay  đó, như nhớ  điều gì, cô  ghé sát Cố Nguyệt Hoài, hạ giọng:
"Uông Thanh vì tội cố ý gây thương tích   đuổi khỏi Cung Tiêu Xã . Cô  còn định tìm  giúp đỡ, nhưng   nhờ Tần Mục  tay,  cho cô  cơ hội   nữa."
Cố Nguyệt Hoài thoáng kinh ngạc, nhướng mày  Diêu Mỹ Lệ.
Trước đây, cô vẫn nghĩ Diêu Mỹ Lệ là một  phụ nữ  phần cổ hủ và bảo thủ,  ngờ cô   dám vì Uông Thanh mà tìm gặp bạn trai cũ. Hành động  thực sự khiến cô   bằng con mắt khác.
Diêu Mỹ Lệ mỉm , hỏi:
Nga
" , hôm nay cô đến đây là vì việc gì?"