Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Cố Nguyệt Hoài,  là Cố Nguyệt Hoài," cô bình thản trả lời. "Đây là  cả , Cố Đình Hoài. Có lẽ bà   còn nhớ rõ chúng  trông như thế nào nữa."
Giọng  của cô thong dong và bình tĩnh,     chút xúc động  vui mừng khi gặp   ruột  hơn mười năm xa cách. Dường như cô chỉ đang đối diện với một  xa lạ.
Vừa , Cố Nguyệt Hoài  đưa ánh mắt đánh giá Lâm Cẩm Thư từ  xuống .  như những gì Diêu Mỹ Lệ  , dù tinh thần  suy sụp thế nào, bà vẫn  hưởng thụ sự sung túc về mặt vật chất mà nhà họ Cố  bao giờ  thể mang .
Nga
Lâm Cẩm Thư vẫn giữ mái tóc dài,  đầu đội một chiếc mũ nỉ rộng vành thời thượng. Phía  bà mặc áo nhung màu hồng đào nhạt, bên  là quần dài bằng vải serge len, và đôi chân thì  một đôi giày da bò sạch sẽ, gọn gàng. Từ đầu đến chân, tất cả đều toát lên sự sang trọng, mỗi món đồ   chắc chắn đều  giá trị lớn, ít nhất cũng  hơn hai mươi đồng bạc.
Người  thường  “ Người dựa y trang , Phật dựa kim trang ” nhưng với nhan sắc của Lâm Cẩm Thư, dù chỉ mặc áo vải thô rách nát cũng khó giấu  nét  thanh tú. Bà sở hữu gương mặt thanh nhã, đôi mày lá liễu tô điểm cho cặp mắt mèo trong trẻo, lấp lánh, toát lên vẻ kiều diễm mê hoặc lòng  , khiến    thể rời mắt. Có lẽ nhờ chăm sóc  hoặc do trời sinh khuôn mặt  trẻ hơn so với tuổi thật  nhiều , bà trông như  phụ nữ  quá ba mươi tuổi, mặc dù  là  của ba đứa con trưởng thành.
Nghe những lời bình thản của Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt Lâm Cẩm Thư hiện rõ nỗi đau đớn. Dù bà  thể biện minh cho những gì  xảy  , vì đó đều là sự thật , nhưng việc  con ruột đối xử như  xa lạ khiến lòng bà quặn thắt , thống khổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/279.html.]
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, giọng  vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh:
" Đừng  . Chúng   buông bỏ , chẳng lẽ bà vẫn  buông bỏ   ?"
Cố Đình Hoài  bên cạnh, cổ họng nghẹn  như   gì đó, nhưng cuối cùng cũng  thốt nên lời.
Cố Nguyệt Hoài  để ý đến biểu cảm của  cả, chỉ bước tới bàn đầu giường, tiện tay cầm hộp bánh ngọt và rút phong thư từ tay Cố Duệ Hoài.
"Này! Mày  gì !" Cố Duệ Hoài giận dữ hét lên.
Cố Nguyệt Hoài mặc kệ  , tay vẫn giữ chặt phong thư, bước đến  mặt Lâm Cẩm Thư . Cô lịch sự  :
" Đây là cha  cho bà . Còn phong thư , bà cũng nên cầm về  thôi . Anh hai      là một  đàn ông trưởng thành, tự lo  cho bản  . Dù  viện,   vẫn   thương chăm sóc,  cần tiền của bà."