Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài  lướt qua Điền Tĩnh, khinh bỉ  thôi.
Với miệng lưỡi sắc bén và lưu loát của , cô  thể để Điền Tĩnh chiếm ưu thế. Quả nhiên, những lời   cho đám quần chúng, vốn đang hào hứng vì đề tài "Địa chủ", bỗng chốc trầm lắng, họ   với ánh mắt nghi ngờ  chuyển hướng ánh mắt về phía Điền Tĩnh.
Nga
"..." Điền Tĩnh cắn răng,    phản bác thế nào.
Vương Phúc xua tay, nghiêm túc : "Được ,  theo lời Tiểu Cố . Đi, lấy đồ, đào thôi!"
Mấy  trai trẻ tuổi nhao nhao đồng ý,  đường  đều  là bắt trộm, mỗi  cầm lấy nông cụ.
Vương Phúc  Cố Nguyệt Hoài, trong thời gian , ấn tượng của ông  đối với cô   đổi  nhiều. Nghe xong lời , ông  suy nghĩ một hồi  : "Bêu  đồng chí cùng cấp bậc, trong đội sẽ tổ chức đại hội phê bình, đưa Điền Tĩnh  ngoài để giáo dục."
Cố Nguyệt Hoài như  điều suy nghĩ, gật gật đầu   tiếp: "Nếu như lời cô  là giả, thì cũng  chứng minh  hành vi ăn trộm, hủy hoại vườn rau của Điền Tĩnh đêm nay. Cô  cần  bồi thường tổn thất cho nhà cháu , và còn  tiến hành giáo dục lao động ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/356.html.]
Lời   dứt,  gây nên  ít xôn xao.
Giáo dục lao động – một hình thức xử phạt,  vẻ như là một biện pháp khá nghiêm khắc. Thời buổi , các xã viên  gì cũng   lối thoát, chỉ  thể tuân theo sự quản lý của đội sản xuất.
Với những kẻ phạm tội như trộm cắp  đánh , ngoài việc phê bình công khai, họ còn  đưa  giáo dục lao động. Nếu tình tiết nghiêm trọng hơn, sẽ  báo cáo lên cấp  và  thể  đưa  trại lao động cải tạo.
Thời gian giáo dục lao động thường  dài, từ nửa năm đến một năm, ít khi vượt quá ba năm.
Sắc mặt của Điền Tĩnh lập tức  đổi. Nếu   cô  thật sự  tiểu thuyết và  rõ những chi tiết nhỏ trong đó,  lẽ cô   phủ nhận lời  của Cố Nguyệt Hoài vì sợ hãi. Tuy nhiên, cô  vẫn chắc chắn rằng kho báu của nhà họ Cố đang  ngay trong mảnh đất !
Vương Phúc cũng  lời  của Cố Nguyệt Hoài  chấn động, nảy sinh hoài nghi với lời  của Điền Tĩnh. Ông  nhíu mày quẹt điếu thuốc, một lúc lâu  mới ngẩng đầu lên  Điền Tĩnh: "Cô  ý kiến gì với lời  của Tiểu Cố ?"
Điền Tĩnh cắn chặt môi: "Khi còn bé  thật sự  thấy, trí nhớ còn khắc sâu, nhưng ai  giữa chừng bọn họ  thể dời kho báu  chỗ khác ?"