Cố Tích Hoài lặng lẽ  em gái, ánh mắt thoáng chút xúc động. Anh nhẹ giọng :
"Nguyệt Hoài, em  đổi nhiều thật đấy."
Động tác của Cố Nguyệt Hoài khựng . Trong đôi mắt cô hiện lên chút sắc thái khác thường, giọng điệu nhẹ nhàng:
" Người khi gặp biến cố liền   đổi ."
Cố Tích Hoài   thêm điều gì đó, nhưng đúng lúc , Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài  trở về. Trên trán họ lấm tấm mồ hôi, khăn lông vắt  cổ cũng ướt đẫm. Rõ ràng hôm nay hai    việc vô cùng vất vả.
Cố Nguyệt Hoài  ,  nhanh:
"Anh cả, trong ấm  nước nóng  đun,  lấy  tắm cùng cha . Tắm xong  ăn cơm."
"Ôi, ." Cố Đình Hoài đáp một tiếng, xách ấm nước  ngay.
Cả nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi.
"Với tay nghề  của Nguyệt Hoài,  đầu bếp cho tiệm cơm Quốc Doanh cũng  thành vấn đề!" Cố Tích Hoài  ăn   ngớt lời khen.
Nghe , Cố Đình Hoài bật , phụ họa:
"Cha cũng từng  y hệt thế. Hay là thử một chút xem ?"
Nga
Cố Nguyệt Hoài cũng , lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/437.html.]
"Vị trí đó   ngoài giành giật sứt đầu mẻ trán còn  . Em thì quên ."
Cô   sai. Làm việc tại tiệm cơm Quốc Doanh, dù là đầu bếp  nhân viên phục vụ, đều  xem là công việc đáng mơ ước, đủ để    ngưỡng mộ. Quan trọng nhất, thức ăn ở đó còn ngon hơn nhiều so với bữa cơm đạm bạc ở nhà.
Nghe cô  thế, Cố Tích Hoài  chút thất vọng. Anh khẽ chép miệng,  vùi đầu ăn cơm.
Đột nhiên, Cố Nguyệt Hoài nhớ  điều gì, liền :
" , hôm nay con gặp Tần Vạn Giang ở đại đội đấy."
"Tần Vạn Giang?" Cố Chí Phượng nhíu mày. Trong lòng ông chẳng ưa gì  , bởi hai  từng là tình địch.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu:
"Tranh tường   thành . Người ở công xã đến xem xét, còn     sử dụng tranh của con để tuyên truyền mạnh mẽ hơn ."
Nghe , sắc mặt cả nhà dần thả lỏng. Đối với gia đình họ Cố, đây là một tin tức hiếm hoi đáng để vui mừng.
Một buổi tối trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc  kết thúc.
Sáng sớm hôm , Cố Nguyệt Hoài  tiếng đập cửa vang dội đánh thức. Tiếng gọi của Bí thư chi bộ Vương Phúc vô cùng rõ ràng, tấm ván cửa cũng  vỗ kêu cạch cạch:
“Lão Cố, dậy ? Mau lên một chút!”
Cố Nguyệt Hoài vội mặc áo, bước  khỏi phòng, và ngay lập tức  thấy Cố Chí Phượng đang cuống cuồng vội vàng   ngoài. Trên mặt ông là vẻ mờ mịt của   tỉnh ngủ. Thấy Cố Nguyệt Hoài, ông khoát khoát tay với cô,  tự  mở cửa.