Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khi tiểu phân đội dân binh lục soát  thấy cái gùi trống  của Cố Nguyệt Hoài, cả đội đều ngẩn . Ban đầu họ còn tưởng bắt  một "con dê béo", ai ngờ  chỉ là một "con dê giả".
Điều tra dân binh ban đầu định lớn tiếng quát tháo vài câu, bảo cô đừng lảng vảng ở khu vực  nữa.  khi đối mặt với gương mặt của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng họ bất giác mềm nhũn, chẳng thể thốt  lời nặng nề. Một  trong đội chỉ nhắc nhở:
"Bên  đang truy bắt phần tử đầu cơ trục lợi. Đồng chí mau rời khỏi đây ."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu,   gì thêm mà xoay  rời khỏi chợ đen.
Cô còn  kịp trở về đại đội thì  thấy Hoàng Phượng Anh đang nôn nóng   đường.
Bà  cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Vừa  thấy Cố Nguyệt Hoài, như giải quyết  tâm sự , Hoàng Phượng Anh lau mồ hôi  trán ,nhanh chóng  đầu xe, lớn tiếng gọi:
"Tiểu Cố, mau lên xe!"
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, kinh ngạc hỏi:
"Chủ nhiệm Hoàng, bà đang tìm  ?"
Hoàng Phượng Anh  tức giận  lo lắng, trừng mắt  cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/446.html.]
"Còn   ? Anh ba của cô  cô tới công xã ! Lên nhanh, lãnh đạo công xã đang chờ. Rất nhiều cán bộ đều ở đó, chỉ chờ một  cô thôi! Trên đường  sẽ giải thích thêm, nhanh lên!"
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài khẽ lóe lên, trong lòng mơ hồ  chút suy đoán.
Mặc dù suy đoán  chắc chắn, nhưng niềm vui âm ỉ vẫn dâng lên trong lòng cô. Lần  lãnh đạo công xã  gặp cô,    tới, hẳn là  chuyện quan trọng cần đến cô.
Nga
Đây  thể là khởi đầu ,   cô  thể nhân cơ hội  để giành  một công việc  định.
Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng  lên xe. Hoàng Phượng Anh  chậm trễ, lập tức đạp xe hướng về đại đội.
Trên đường, bà  thở hổn hển  :
"Tiểu Cố,   lãnh đạo công xã đến là để khen thưởng cô đấy!"
Cố Nguyệt Hoài thuận miệng hỏi:
"Chủ nhiệm Hoàng, bà đoán xem họ sẽ khen thưởng  thế nào?"
Hoàng Phượng Anh với giọng điệu đầy sự ngưỡng mộ : "Cái  ai mà   chứ? Những lãnh đạo cấp cao đó, từng  đều vô cùng cẩn thận, tinh ranh ,   một chút tin tức nào  rò rỉ. Bí thư chi bộ chỉ  với  là  nhanh chóng đưa cô đến gặp họ. Tuy  rõ ràng lắm, nhưng ai cũng , chắc chắn sẽ   cô thất vọng . Lãnh đạo công xã tự  đến đây, thế thì khen thưởng    thể tệ ?"