Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Câu  khiến bầu  khí chùng xuống. Không  ai cũng vô tư như Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân.
Cố Nguyệt Hoài chỉ mỉm , giọng  điềm nhiên:
"Là một viên gạch,  sẵn sàng  việc ở bất cứ  tổ chức cần. Chỉ cần cố gắng, ai cũng  cơ hội vươn lên. Mọi  hãy cùng  phấn đấu, vị trí tổ trưởng sẽ thuộc về  xứng đáng."
Nga
Cô  thể khiêm tốn, nhưng  che giấu khát vọng. Đã bước  môi trường , cô nhất định  hoạch định con đường tương lai của . Ai mà  mãi chỉ là một nhân viên nhỏ bé?
Buổi tối, khi Cố Nguyệt Hoài về đến nhà, từ lời kể của Cố Chí Phượng, cô  rằng ngày mai cả nhà  đến đại viện của Ủy ban Cách mạng huyện để ăn cơm. Tay cô gõ nhẹ lên mặt bàn, khóe môi hiện lên nụ  như  như , giọng điệu đầy ẩn ý:
"Cô cả thật sự đuổi theo cha để mời chúng  ăn cơm ? Cha, cha chắc rằng cô cả là  như  ?"
Bờ môi Cố Chí Phượng mấp máy, ông  với vẻ lúng túng:
"Con... Có thể cô cả của con  nghĩ thông suốt  chăng?"
Giọng điệu ông lộ rõ sự mong chờ, dường như ông vẫn đặt tám mươi phần trăm niềm tin   chị gái  nhiều năm  gặp.
Cố Đình Hoài thì nhíu mày, bình thản :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/483.html.]
"Cha, dựa theo lời cha kể, hôm nay cô cả thản nhiên để hai đứa con gái của  bắt nạt bé . Mặc dù  đạt  lợi ích gì còn  bé đáp trả , nhưng rõ ràng là bà  chẳng ưa nhà . Hơn nữa , bé còn  cho cả nhà bà  mất mặt  khách khưa như  . Làm  bà    thể đột nhiên  đổi tâm ý? Có khi nào bà  đang  âm mưu gì đó ?"
Nghe , Cố Tích Hoài đang ôm Yến Thiếu Đường  một bên bỗng bật  ha hả:
"Anh cả,  thông minh thật đấy."
Cố Chí Phượng vẫn nửa tin nửa ngờ, ánh mắt dò xét  hai  em, :
"Nhà chúng   gì để chị  lấy chứ? Các con đúng là chuyện bé xé  to. Hồi bé, tình cảm giữa cha và cô cả  . Chẳng lẽ chị   còn chút tình thương nào với cha ?"
Khóe miệng Cố Tích Hoài khẽ giật giật,   cha bằng ánh mắt như đang  một kẻ ngốc.
Bị ánh mắt   tức giận, Cố Chí Phượng nhặt cây chổi bên đầu giường lên, định gõ  đầu con trai.  khi ánh mắt ông dừng  ở khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Yến Thiếu Đường, lòng ông chợt mềm nhũn, hạ giọng trách:
"Thằng nhóc thối tha ! Con  cha như thế là  hả?"
"Cha, chẳng lẽ cha  nhận  ? Con đang  cha như  đồ ngốc đấy!"