Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Phan Nhược Nhân  nhận  phản hồi, ánh mắt cô  lóe lên vẻ tức giận, gần như  cắn chặt môi  đến bật máu:
"Anh ba, chẳng lẽ    nhà họ Yến  dậy ? Em  thể giúp ! Nhà họ Phan chúng em  thể giúp !"
Trong lòng Phan Nhược Nhân  rõ, nếu cứ để Cố Nguyệt Hoài quấn quýt bên , Yến Thiếu Ngu sớm muộn sẽ   phụ nữ nông thôn đó quyến rũ! Anh là  ba của cô , mãi mãi như , dù nhà họ Yến suy tàn thì ? Chẳng  vẫn còn nhà họ Phan ? Cô   quan tâm ánh mắt của  khác, cũng chẳng để ý nhà họ Yến  lụi bại  , cô  chỉ quan tâm đến , chỉ   mà thôi!
Nga
Cô   thể chần chừ mãi, nếu cứ duy trì  cách như , thì  thứ sẽ trôi qua hết.
Không  Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, nhưng mãi một lúc   vẫn  trả lời. Lòng Phan Nhược Nhân trùng xuống, cô  cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy khắp cơ thể, vội vàng gằn từng chữ:
"Anh thích Cố Nguyệt Hoài ? Cô  chỉ là một cô gái nông thôn! Cô   thể giúp  cái gì chứ?"
Phan Nhược Nhân siết chặt cánh tay Yến Thiếu Ngu, giọng khàn đặc.
Yến Thiếu Ngu khẽ đẩy tay cô  , lạnh lùng :
"Phan Nhược Nhân, cô   vì  chỉ đạo viên   tách  và Thiếu Ương và Thiếu Ly  ? Trong đó  bút tích của ai , yêu cầu   rõ ràng với cô  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/628.html.]
Phan Nhược Nhân rốt cuộc là  lớn lên trong nhung lụa vàng son, cũng  ít tiếp xúc với quyền mưu chính trị , cho nên  lời ngầm của Yến Thiếu Ngu cô  đều  hiểu rõ ràng.
Cô  nghiến răng, vội phản bác:
"Nhà họ Yến suy tàn  liên quan gì đến nhà họ Phan, nếu..."
Yến Thiếu Ngu nhếch môi,  tiếp tục bàn về chuyện đó nữa.
Ánh mắt  đầy lạnh lẽo, khuôn mặt  một chút cảm xúc,  thản nhiên :
"Cô  nhớ khi nhà họ Yến  mới suy tàn, bao nhiêu   bỏ đá xuống giếng ? Cô      ám sát bao nhiêu  ? Cô định kéo nhà họ Phan xuống nước cùng ?"
Nghe , cả  Phan Nhược Nhân như  sét đánh, cô  sợ hãi  Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu cong môi thành nụ  lạnh lùng, khuôn mặt  lạnh như băng,   xoay   về phía Cố Nguyệt Hoài,  đang   gốc cây đại thụ, vẻ mặt bình thản,  chút bất ngờ.
Anh  Cố Nguyệt Hoài, giọng  vẫn đều đều, lạnh lùng:
"Câu trả lời của  với cô giống như câu trả lời của  với cô ."