Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trong  cảnh khắc nghiệt , sốt cao chẳng khác nào mất  nửa mạng sống.
Anh cần  nhanh chóng tìm  đường ,  nhất là  thể tìm  đường về đại đội, nhưng rõ ràng điều  là  thể. Nếu   đến con đường cũ   sạt lở, chỉ riêng bầy sói đang vây quanh, việc   cũng    khả thi.
Lựa chọn duy nhất bây giờ là   căn nhà gỗ.
Trong căn nhà đó  đống lửa,  thể đun nước nóng để hạ sốt cho cô.
Cố Nguyệt Hoài tóc rối bù, khuôn mặt hỗn độn và chật vật, làn da trắng nõn  mặt thoáng ửng đỏ, rõ ràng  mới từ  nước lên, đôi môi  khô khốc và nhợt nhạt . Cô tựa  n.g.ự.c Yến Thiếu Ngu, lắng  nhịp tim mạnh mẽ của , trong lòng cảm thấy khẽ buông lỏng .
Trong khoảnh khắc  khi nhắm mắt chìm  hôn mê, cô khẽ thì thào: "Yến Thiếu Ngu,  thật sự lạnh quá."
Thể lực hao hết , cơ thể mệt mỏi , tinh thần vì chịu quá nhiều áp lực luôn trong tình trạng căng thẳng ,  mới thoát hiểm khiến cơ thể và tình thần của cô tạm thời  thả lỏng liền biểu hiện suy kiệt ngã gục ,  còn sức chống đỡ cũng khiến bệnh tình tới rào rạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/716.html.]
Nga
Toàn  Cố Nguyệt Hoài chìm trong hỗn loạn,  còn phân biệt  đêm nay là đêm nào. Trong cơn mơ, dường như cô   kiếp .
“Không  khẩu vị ? Sao  ăn cơm?” Giọng  quen thuộc của Yến Thiếu Ngu vang lên, mang theo sự lo lắng. Anh bước đến, đưa tay chạm  trán cô.
Cố Nguyệt Hoài giật , ánh mắt ngỡ ngàng  Yến Thiếu Ngu. Người đàn ông  mặt  trưởng thành hơn  nhiều so với hình ảnh cô đang quen thuộc. Cô cảm nhận   ấm từ lòng bàn tay ,  đưa mắt  khắp xung quanh. Bối cảnh trang trí quen thuộc, rõ ràng là căn nhà nhỏ ở thủ đô, nơi cô  sống gần mười năm. Bất giác, cô  phân biệt  đây là mơ  thực.
Cô khẽ hé đôi môi khô nứt, cất tiếng gọi nhỏ: “Thiếu Ngu?”
Yến Thiếu Ngu khẽ nhíu mày, sự lo lắng trong ánh mắt  càng đậm hơn: “ Em   ?”
“Không...   gì.” Cố Nguyệt Hoài do dự lắc đầu, ánh mắt  rời khỏi gương mặt .
So với dáng vẻ trẻ trung , lúc  Yến Thiếu Ngu mang khí chất của một  trưởng thành, cứng cỏi và uy nghiêm hơn. Hàng lông mày dài, đôi mắt hẹp sắc sảo, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng ửng đỏ, vẫn giữ  vẻ  ngày nào. Tuy nhiên, nét cương nghị quen thuộc giữa hai hàng lông mày nay    thế bằng một chút sắc bén và lạnh lùng.