Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chẳng bao lâu, cánh cửa bên trong  lạch cạch mở .
Dưới ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn dầu, một  đàn ông trung niên khoác chiếc áo vải thô, tay vén rèm bước . Một tay ông  cầm tẩu thuốc, tay  nắm chặt vạt áo, ánh mắt cẩn thận quan sát hai   mặt. Sau khi đánh giá dáng vẻ của Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, ông lên tiếng:
"Đại đội sản xuất Đại Lao Tử?"
Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, giọng  điềm tĩnh:
"Vâng, hôm  trời mưa to, chúng cháu  mắc kẹt  núi,  còn cách nào khác mới tới đây."
Người đàn ông trung niên  kỹ họ thêm  nữa, thấy quần áo cả hai lấm lem bùn đất, dáng vẻ chật vật, liền tin rằng họ   dối. Tuy nhiên, trong lòng ông  chút băn khoăn. Lương thực năm nay  thu hoạch  nhiều, các đại đội đều thiếu thốn, nếu nhận họ , chẳng  sẽ  chia sẻ đồ ăn  ?
Cố Nguyệt Hoài,   từng trải qua hai kiếp sống, dĩ nhiên thấu hiểu những băn khoăn trong lòng ông. Cô mỉm , lên tiếng:
"Chú , chú  thể chỉ giúp chúng cháu chỗ ở của bí thư chi bộ  ? Để cháu xin ông  cho chúng cháu tá túc một đêm ở khu chăn nuôi, sáng sớm mai sẽ lập tức rời ."
Nghe ,  đàn ông trung niên khựng , liếc  cô thêm một  nữa,  gật đầu:
"Được,  dẫn hai  qua đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/736.html.]
Ông  vốn   nhận hai  xa lạ  nhà, nhưng cũng  thể nhẫn tâm  ngơ  đồng hương lỡ đường. Dẫn đường xem như là giúp đỡ một chút.
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng :
"Vậy thì cảm ơn chú nhiều lắm."
Người đàn ông trung niên xua tay, mở cửa, xỏ vội đôi giày  sờn cũ  bước  về một hướng. Vừa , ông  :
"Nhìn hai  tuổi còn trẻ, chắc mới kết hôn  bao lâu? Lên núi tìm thức ăn ? Sống sót trở về  là may mắn lắm . Đại đội sản xuất Đại Lao Tử của các  cũng thiếu lương thực đúng ? Haizz, năm tháng  thật là khổ cực."
Ông     rít một  thuốc, gương mặt thoáng hiện vẻ u sầu.
Nghe , Yến Thiếu Ngu khẽ nhíu mày,  định lên tiếng, thì   Cố Nguyệt Hoài : " đó chú , năm nay đúng là quá khó khăn , khắp nơi đều trong cảnh thiếu thốn ,   như năm . À, đúng , còn  hỏi, nơi đây là đại đội nào ? Trước  cháu  từng đến đây."
Người đàn ông trung niên  phía ,  câu hỏi thì ngoảnh đầu , đáp:
Nga
"Hai   thôn chẳng lẽ  thấy cây liễu già ở đầu thôn ?"