Cố Nguyệt Hoài   liền hiểu , chẳng trách các xã viên vất vả  tìm  mà vẫn vui vẻ như .
Cô  vẻ mặt đầy áy náy của Vương Phúc, cảm thấy  chút buồn , liền :
"Vì ruộng củ đậu  cháu mới dẫn   đến đó . Lại  , nhiều như  dù  một  cháu giấu giếm  của riêng cũng  thể mang về nhiều như  ,   thu hoạch  là  . Bí thư chi bộ, cháu  về  đây."
Nói xong, cô kéo Yến Thiếu Ly trở về nhà.
Khi về đến nơi, Cố Đình Hoài vẫn  trở .
Nhìn sắc trời  u ám, Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Không   cả   tìm , cô chỉ  thể đè nén cảm xúc, thắp đèn dầu, dọn dẹp nhà cửa,  chuẩn  nấu ăn.
Yến Thiếu Đường  tỉnh , thấy   ở nhà, liền vui vẻ kéo Yến Thiếu Ly  xem thỏ.
Nga
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Nguyệt Hoài :
"Thiếu Ly, em ở nhà nhé, chị qua điểm thanh niên tri thức lấy chăn nệm về. Tối nay dùng."
"Được ạ!" Yến Thiếu Ly đáp, nhưng  nhớ  điều gì đó, định  thì Cố Nguyệt Hoài  vội   ngoài.
Cố Nguyệt Hoài  thẳng đến điểm thanh niên tri thức.
Khi cô đến nơi, trong phòng ký túc xá nữ chỉ còn Lam Thiên đang   nhật ký  ánh đèn.
Cửa bất ngờ mở  khiến Lam Thiên giật . Cô kinh ngạc ngẩng đầu :
"Cô... biên tập Cố? Cô... cô trở về  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/818.html.]
"Ừ." Cố Nguyệt Hoài đáp  bằng giọng nhàn nhạt.
Dù  ở điểm thanh niên tri thức hai ngày, quan hệ giữa cô và các bạn cùng phòng vẫn chỉ dừng ở mức xã giao. Lam Thiên vốn là  trầm lặng, ít . Những câu họ từng trao đổi với  chỉ đếm  đầu ngón tay.
Không  thêm lời nào, Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng cuộn chăn bông   rời .
Lam Thiên  theo bóng dáng cô,   căn phòng vắng tanh, cắn môi,  tiếp tục vùi đầu  nhật ký.
Trở về nhà, khi  đến cửa, Cố Nguyệt Hoài   thấy giọng  của Cố Đình Hoài.
Giọng   mệt mỏi  ngạc nhiên:
"Em là em gái của thanh niên tri thức Yến ?"
Yến Thiếu Ly đáp một cách  thuộc:
" ,  cả Cố. Chị Nguyệt Hoài và  trai em  trở về an . Bọn em  từ bệnh viện huyện về. Anh mau  xuống uống chút nước, nghỉ ngơi một lát ."
Nghe thấy , Cố Nguyệt Hoài thở phào nhẹ nhõm, vén rèm bước  nhà.
"Bé!" Cố Đình Hoài vui mừng, từ giường đất nhảy xuống, nhanh tay đón lấy chăn bông cô đang cầm. Anh  cô từ đầu đến chân,  một hồi xác nhận cô   thương mới yên tâm.
Cố Đình Hoài nhíu mày, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng  xót xa:
"Lại gầy  ."
《 Các bạn yêu quý , xin phép  phiền   1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện  xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn  nhiều . Yêu   !》