Trong lúc đó, Cố Nguyệt Hoài gắp cho Yến Thiếu Đường hai miếng thịt gà hầm. Cô bé vẫn ngây thơ,  đa sầu đa cảm như chị gái . Dù ý thức  dần khôi phục, cô bé vẫn giữ vẻ đáng yêu, vô tư của một đứa trẻ.
Với Yến Thiếu Đường,  ăn một bữa cơm no  bắt  một con thỏ là niềm vui lớn nhất.
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt  Yến Thiếu Ly, thấy cô vẫn  yên lòng mà ăn cơm,   khác biệt với dáng vẻ tham ăn tối qua.
Cô trầm ngâm một lát,  giọng  chậm rãi vang lên: "Thiếu Ly, chị từng  một câu, chị nghĩ  phù hợp với tình cảnh hiện tại."
"Hả? Câu gì ?" Yến Thiếu Ly  nghiêng , tò mò hỏi.
Cố Nguyệt Hoài mỉm , : "Hãy trân trọng quãng thời gian bạn  rơi xuống khỏi vị trí vốn  của  , vì khi đó, ngươi sẽ phát hiện  nhiều chân tướng mà khi ở nơi cao đôi mắt của ngươi  che   thể  thấu  . Thời gian  thể   đổi nhiều việc , chỉ   tự nguyện  đổi bản  mới thật sự vượt qua . Không ai  một cuộc sống lúc nào cũng thuận buồm xuối gió , chính những thử thách khó khắn trong cuộc sống mới cho ngươi cơ hội để tích lũy sức mạnh."
Cô ngừng một chút,  tiếp lời: "Dù chỉ là một tia sáng nhỏ xuyên qua khe nứt, cũng  nắm lấy,  đó gom hết dũng cảm mà bước về phía mặt trời."
"Thiếu Ly, chị hi vọng em cũng  thể   như ."
Yến Thiếu Ly ngẩn ngơ  Cố Nguyệt Hoài, giọng  của cô như  ma lực,  dịu  những bực dọc trong lòng cô . Một lúc , ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Yến Thiếu Ly: "Nguyệt Hoài, chị thật sự là một nữ đồng chí siêu thông minh!"
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/838.html.]
Cố Nguyệt Hoài bật , lắc đầu. Thời gian cổ vũ tinh thần đến đây là đủ, cô còn việc  .
Ăn xong, cô để riêng một phần cơm cho  cả,  gói gọn phần còn   hộp cơm, đựng canh gà trong bình sành. Chuẩn  xong xuôi, cô dặn dò: "Chị  bệnh viện. Em ở nhà chăm Thiếu Đường cho  nhé."
Yến Thiếu Ly gật đầu: "Chị yên tâm! Mau  !"
Cố Nguyệt Hoài mang theo giỏ,  thẳng đến bệnh viện huyện.
Khi ngang qua điểm thanh niên trí thức, cô  thấy Vương Phúc và Vương Bồi Sinh mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Có lẽ họ   chú Sáu kể về chuyện của Hoàng Thịnh nên vội vàng xuống núi.
Vừa  thấy Cố Nguyệt Hoài, Vương Bồi Sinh liền gọi lớn: "Tiểu Cố! Tiểu Cố!"
Cố Nguyệt Hoài dừng bước,    họ, nhẹ giọng hỏi: "Bí thư chi bộ, chủ nhiệm,   đang  chuyện gì ?"
Vương Phúc cau mày hỏi: "Tiểu Cố , thanh niên trí thức Hoàng  ? Cậu  thật sự  bệnh viện ?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nhẹ giọng: " ,   đau bụng dữ dội, các thanh niên trí thức đều  cùng."
《 Các bạn yêu quý , xin phép  phiền   1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện  xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn  nhiều . Yêu   !》