Nụ   môi Cố Nguyệt Hoài phai nhạt dần, gương mặt trở nên bình thản , giống như đang chờ đợi gió đổi chiều .
Kể từ  câu chuyện về Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng, bầu  khí  xe bò lặng ngắt,  ai  thêm một lời nào.
Bệnh viện huyện Thanh An .
Vương Bồi Sinh buộc chặt xe bò  : "Bí thư chi bộ, ông  xem thanh niên trí thức Hoàng thế nào , để  trông xe bò."
Vương Phúc khoanh tay  lưng, khẽ gật đầu mà   gì.
Cố Nguyệt Hoài  theo phía ,  bệnh viện. Sau khi hỏi y tá, cô  phòng bệnh của Hoàng Thịnh cũng ở lầu hai, gần phòng của Yến Thiếu Ương.
Cô nhẹ giọng : "Bí thư chi bộ, chú qua đó  , cháu đưa cơm cho cha cháu  lát nữa sẽ qua."
Vương Phúc gật đầu: "Được, cháu mau  , dọc đường tới đây trì hoãn thời gian cơm canh cũng mau nguội ."
Khi Cố Nguyệt Hoài đến phòng bệnh của Cố Chí Phượng, cô  thấy bên trong vọng  giọng  của bác cả, Cố Thiên Phượng.
Nga
"Thằng tư, chân của em cũng   chuyện gì to tát, đến lúc đó em  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/843.html.]
Cố Nguyệt Hoài đẩy cửa bước , nghi hoặc hỏi: "Đi  ?"
Cố Thiên Phượng giật ,  đầu   cô, ánh mắt  giấu nổi sự sửng sốt.
Trước đây, cô cháu gái   béo  ,  mà bây giờ  như   lột xác. Gương mặt thanh thoát, dáng vẻ mảnh mai khiến ông  khỏi cảm thán.
Cố Thiên Phượng thở dài một ,  lập tức nở nụ  niềm nở: "Bé tới  . Cha cháu  khá hơn nhiều, bác tới đây  với cha cháu, mấy ngày nữa  cả của cháu kết hôn,   chú như cha cháu cũng   mặt chứ."
Nghe , Cố Nguyệt Hoài liền hiểu . Con trai của Cố Thiên Phượng, Cố Gia, sắp kết hôn. Lần  còn đến mượn năm mươi đồng tiền sính lễ,     đến kiếm thêm tiền mừng nữa đây mà.
Bảo cha cô  dự chỉ là cái cớ,  tiền mừng mới là mục đích chính. Đây rõ ràng là  mới thấy điều kiện gia đình cô  lên một chút , liền  nhân cơ hội  kiếm chút lời.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài thoáng qua vẻ lạnh nhạt . Cố Tích Hoài  bên cạnh, cánh tay khoanh , nụ   môi đầy vẻ châm biếm, rõ ràng cũng   thấu vị bác  trong lòng là đánh bàn tính thế nào .
Thấy con gái đến, Cố Chí Phượng vội  dậy khỏi giường bệnh, ánh mắt thoáng qua sự vui mừng: "Bé,  giờ con mới tới?"
Cố Nguyệt Hoài  nhiều lời, lấy hộp cơm trong giỏ : " Con về nhà nấu cơm mang đến đây nên giờ mới tới . Mọi  mau ăn  ,  đường chậm trễ  khá lâu  , thêm một chút nữa liền quá nguội sẽ ăn  ngon ."
《 Các bạn yêu quý , xin phép  phiền   1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện  xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn  nhiều . Yêu   !》