Cô   thất thần mà lục lọi lấy nguyên liệu ,  liên tục liếc  về phía Cố Nguyệt Hoài, trong lòng  hỏi cho rõ ràng, nhưng  ngần ngại sợ  mất thể diện. Cuối cùng, cô  đành  lúng túng hỏi vòng vo : “Cô mua nguyên liệu mới  gì ?”
Cố Nguyệt Hoài nhận  sự khác thường trong giọng  của Diêu Mỹ Lệ. Cô khẽ nhướng mày,  thẳng  cô .
Diêu Mỹ Lệ  hổ, vội vén tóc để che giấu sự bối rối,  chuyển chủ đề:
“Cô xem, đây đều là vải thô, màu sắc và hoa văn  . Nếu  thích, cô  thể mua len về tự đan cũng .”
Cố Nguyệt Hoài  nhẹ,  đáp lời cũng  giải thích. Cô chọn hai loại vải, cắt vài mét. May mắn là hiện tại cô  thiếu phiếu vải, nên việc mua sắm  gặp khó khăn. Ngoài vải, cô còn mua  hai miếng đậu hũ và một ít xương sườn.
Ở những năm 70, xương sườn   ưa chuộng. Thịt  xương quá ít,  nhạt nhẽo. Người dân thường chọn mua thịt mỡ, vì thịt mỡ  thể lọc lấy mỡ, hầm canh  thơm ngon hơn. Thịt mỡ thậm chí  coi là thịt loại một.
Sau khi mua đồ xong, Cố Nguyệt Hoài định rời . Diêu Mỹ Lệ bước  khỏi quầy hàng, đuổi theo cô vài bước  ngượng ngùng :
“Nguyệt Hoài, chẳng  cô từng bảo sẽ mời  đến nhà chơi ? Lúc nào  cũng rảnh, cô xem thử khi nào tiện  ghé chơi nhé?”
Nghe , Cố Nguyệt Hoài  khỏi bật . Sức hút của  cả cô quả nhiên  nhỏ, đến mức khiến một cô gái thành phố như Diêu Mỹ Lệ nhớ thương như .
Cô suy nghĩ  trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/962.html.]
“Hai ngày tới  bận chút việc. Chờ khi nào  thời gian rảnh,  sẽ đến đón cô.”
Diêu Mỹ Lệ  ,  thất vọng nhưng vẫn gượng , gật đầu :
“Được ,  cô đừng quên nhé.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cầm đồ rời khỏi Cung Tiêu Xã,  về phía bệnh viện huyện.
Phía , Diêu Mỹ Lệ thở dài, xoay  trở  quầy hàng. Cô  vuốt ve chiếc áo len màu xanh đang đan dở, mím môi  khẽ.
Một lát , Diêu Mỹ Lệ tập trung trở , tiếp tục đan áo, hy vọng khi đến  khách  thể kịp  thành và mang theo chiếc áo  như một món quà.
Nga
Cố Nguyệt Hoài chẳng hề   Diêu Mỹ Lệ đang hao tâm tổn trí tìm cách lấy lòng  cả cô. Cô  bộ hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến bệnh viện huyện.
Khi Cố Nguyệt Hoài đến bệnh viện, cô  thấy Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đang từ trong bệnh viện  .
Cố Nguyệt Hoài bước nhanh đến, ánh mắt dừng   dáng  vẫn còn bất  của Cố Chí Phượng. Cô  khỏi nhíu mày:
"Cha? Anh ba? Hai  chuẩn  xuất viện ? Hôm qua  cả  đến đây  ạ? Anh    chuyện  với con."
《 Các bạn yêu quý , xin phép  phiền   1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện  xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn  nhiều . Yêu   !》