Nghe đến đây, Cố Nguyệt Hoài khẽ mím môi, ánh mắt rơi xuống chiếc túi giấy nâu trong tay.
Khó trách, đời  Bạch Mân vô duyên vô cớ   nhục  còn  mang theo uất ức tột cùng mà tự sát. Khi đó, Hoàng Thịnh hẳn  đưa cho nhà họ Bạch  ít tiền, khiến họ đồng ý dàn xếp  thỏa, thậm chí huỷ bỏ yêu cầu cảnh sát điều tra nữa.
Người c.h.ế.t như ngọn đèn dầu  tắt ,  phát sáng nữa liền cứ thế chìm  bóng đêm , chuyện  cứ thế chậm rãi chìm  quên lãng , cũng  ai còn nhớ đến  một Bạch Mân  từng ưu tú như thế nào .
Người đàn ông trung niên hít hít mũi, đột nhiên :
"Ôi, bảo    ngửi thấy thơm như ! Bánh kếp   lò  ? Thứ  nhà họ Bạch thích nhất đấy. Dù đắt đỏ, họ vẫn  bảo Bạch Mân mua về,  đem khoe khắp nơi trong thôn!"
Ông bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường:
"Chậc, ngày ngày chỉ  hút m.á.u con gái, cũng chẳng sợ      lưng!"
Người đàn ông trung niên rõ ràng   ít ý kiến về gia đình nhà họ Bạch.
Cố Nguyệt Hoài   gì, chỉ thầm nghĩ. Thì , chiếc bánh ngọt  là món Bạch Mân mua về để đưa cho gia đình, nhưng  tặng cô như một món quà cảm ơn. Nếu , khi về nhà, cô   ăn  thế nào? Với vị trí của cô  trong gia đình, chắc chắn   tiền dư để mua thêm phần bánh kếp thứ hai.
Cô lắc đầu, cảm thấy Bạch Mân thật sự đáng thương. Là một  thiện lương, dù bản  chịu khổ, cô  cũng vẫn đối xử tử tế với  khác .
Trên đường,  đàn ông trung niên vẫn luôn lẩm bẩm lầm bầm  chuyện  ngừng, khiến thời gian trôi qua  nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/981.html.]
Khi xe đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, Cố Nguyệt Hoài lấy hai xu đưa cho ông, :
"Cảm ơn chú  đưa  về nhà. Còn nữa, phiền chú mang cái  đến nhà họ Bạch, cứ  là Bạch Mân mua."
Vừa , cô  lấy túi giấy  gói  cẩn thận đưa cho ông.
Cũng    cô là  dễ tin  , nhờ    chẳng quen chuyển giao mà  tự  đến mà bởi vì cô sợ Bạch Mân  càng cảm thấy áy náy , thiếu cô . Hơn nữa , ông  là chủ nhiệm của Phàn Căn Đại Đội, một   danh  phận, sẽ    chuyện ăn bớt , một vài chiếc bánh mà khiến ông  mất danh dự , điều  cô vẫn là  tin tưởng .
Nga
Người đàn ông trung niên sững sờ, khó hiểu hỏi:
"Cô   là ?"
Cố Nguyệt Hoài  giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nhét túi giấy  tay ông,  nhạt:
"Chú , coi như giúp cháu một việc nhỏ   ?. Đây thật sự là bánh Bạch Mân mua."
Nói xong, cô ôm đồ rời .
Bạch Mân là một  đáng thương, ăn nhờ ở đậu ,  bất do kỷ. Cố Nguyệt Hoài  nỡ chiếm lợi ích từ cô .
《 Các bạn yêu quý , xin phép  phiền   1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện  xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn  nhiều . Yêu   !》