Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 102:chương 102

Cập nhật lúc: 2025-09-03 10:54:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ còn cô em gái là hai nhà vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm .

Vậy mà Cát Nhã Cầm đột nhiên một câu khiến Giản Phong tài nào hiểu nổi.

“Quán của chị dâu em đang ăn mà, mở nữa?”

Vương Mộng Mai tính sổ cho xem, từ khi chuyển về mặt bằng gần cổng trường , mỗi tháng ít nhất cũng kiếm năm sáu nghìn tệ!

Con nhiều hơn hẳn so với hồi ở xưởng dệt.

Cát Nhã Cầm tỏ bực bội: “ cho cùng vẫn chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, còn để Giản Lê phụ giúp, sẽ coi thường. Hay là chị dâu dẹp quán , em sẽ tìm cho chị một quầy hàng ở trường cấp ba 1. Anh bảo chị qua đó , một tháng kiểu gì cũng kiếm năm sáu trăm.”

Cát Nhã Cầm tính toán cả . Vốn dĩ cô chị đến ở trường Thực Nghiệm tỉnh, giờ thêm cái cớ là Giản Lê. Nhân cơ hội sắp xếp cho Vương Mộng Mai đến trường cấp ba 1 hoặc 2 là tiện nhất.

Lý do cũng sẵn cả. Trường 1 và 2 đều là trường nội trú, buôn bán chắc chắn sẽ . Dù nhà trường thu phần trăm doanh thu, nhưng tính kiếm vài trăm tệ một tháng vẫn là chuyện dễ dàng.

“Công việc của tuy bận rộn, nhưng việc của chị dâu thì thể linh hoạt hơn mà. Giản Lê bây giờ mới học lớp 10, còn cả một chặng đường dài phía . Tiền thì lúc nào kiếm chẳng , vẫn nên ưu tiên cho con cái chứ.”

Cát Nhã Cầm vốn khéo ăn khéo , dứt lời, chính cô cũng nhận sự mâu thuẫn trong lời của .

Nếu là để tiện chăm sóc Giản Lê, tại sắp xếp cho chị dâu ở căng-tin của trường Thực Nghiệm tỉnh?

vội vàng chữa : “Trường của em đa là học sinh ngoại trú, quản lý chặt , nên căng-tin buôn bán cũng bình thường thôi. Với , bây giờ cũng còn quầy trống nữa.”

Giản Phong đặt đũa xuống, im lặng một lúc hỏi: “Nhã Cầm, rốt cuộc là em gì?”

Cát Nhã Cầm cúi đầu: “Em chỉ chị đừng mở quán ở gần trường học nữa.”

Trong lòng Cát Nhã Cầm thấy tủi vô cùng. Cô cảm thấy trai thật sự quá mất mặt. Thành phố Đào Thành lớn như , mở quán ở chẳng , cớ cứ đến ngay cổng trường học.

Chẳng thèm nghĩ cho con gái, cũng chẳng nghĩ cho em gái .

Suốt thời gian qua, các đồng nghiệp trong phòng cháu gái cô là Giản Lê, ai cũng tò mò hỏi han.

Họ hỏi chẳng hai trai, một ở bệnh viện, một mở công ty ? Vậy trai mở quán lẩu cay từ ?

Thật nhiều hỏi lẽ chẳng ác ý gì, nhưng Cát Nhã Cầm vốn luôn lòng tự tôn cao.

Gia đình nhà ngoại của cô điều kiện , hai trai cũng tài, nhà chồng càng khá giả, là tổng đại lý của nhà máy điều hòa lớn nhất địa phương.

Ở trường, Cát Nhã Cầm luôn là một trong những giáo viên nữ điều kiện nhất, đến cũng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Đột nhiên vì vợ chồng Giản Phong mà trở thành tâm điểm bàn tán của khác, trong lòng cô bực bội vô cùng.

Bây giờ thêm đứa cháu gái điều là Giản Lê nữa.

Cát Nhã Cầm tiếp: “Anh, về bàn với chị dâu , cũng nghĩ cho con bé Tiểu Lê nữa. Anh xem, mới khai giảng bao lâu mà nó mời phụ … Con bé Cát Kỳ nhà em tuy bố đều bận, nhưng xem nó ngoan ngoãn, điều !”

Cát Nhã Cầm càng càng hăng: “Thật đây là do từ nhỏ chị quan tâm đến sự trưởng thành của con. Lúc con còn nhỏ, chị gương cho nó cái gì nên , cái gì . Nó là con gái đấy, chửi bậy khó như , mà lấy chồng?”

“Anh con bé Cát Kỳ mà xem, lúc nào cũng lễ phép, vợ chồng ba cách dạy con.”

“Anh, em những lời đều là vì cho Giản Lê thôi. Nếu , em là cô nó, việc gì với những điều .”

Nói xong, Cát Nhã Cầm cẩn thận liếc sắc mặt Giản Phong.

Mặt Giản Phong sa sầm , còn tức giận hơn cả lúc ở trong phòng giáo vụ.

Ngoài tức giận , còn cảm thấy lạnh lòng.

“Em nhận con gái của như ?”

Tim Cát Nhã Cầm đập thịch một tiếng: “Không em nhận như ! Anh cứ ngoài mà hỏi xem, nhà nào con gái chửi bậy như thế ? Nếu em cho nó, em cần những lời ?”

Cát Nhã Cầm cảm thấy oan ức, cho rằng lòng của xem như lòng lang thú.

“Nó là cháu gái em, chẳng lẽ em mong nó lên ?”

Giản Phong đẩy bát cơm , móc tiền từ trong túi đặt lên bàn.

Cát Nhã Cầm sững : “Anh?”

Giản Phong : “Nhã Cầm, quán của chị dâu em thể đóng cửa . Cả nhà trông cái quán đó để sống. Với , thấy con gái đúng cả.”

Anh nhắm mắt mở : “Anh thấy con gái , hiếu thuận, hiểu chuyện. Em đừng lấy con gái so sánh với Cát Kỳ, thấy Giản Lê còn hơn Cát Kỳ gấp vạn !”

Cát Nhã Cầm lắp bắp: “... Anh, em ý Cát Kỳ…”

Giản Phong dậy: “Giản Lê sắp tan học , cổng đợi nó.”

Giản Lê trở lớp, đầu tiên là chép bài học của mấy tiết lỡ, đó hỏi bài tập về nhà.

Trình Du nãy giờ chỉ lo cho Giản Lê nên chẳng để ý gì cả. Giản Lê đành hỏi bạn bàn .

Cậu bạn bàn rụt rè đưa vở: “Tất, tất cả ở đây .”

Giản Lê để ý đến thái độ của bạn, cầm lấy cuốn vở ghi bài tập cắm cúi chép.

Trình Du cũng lo lắng hỏi nhỏ xem Giản Lê thầy phạt thế nào.

Giản Lê đáp: “800 chữ.”

Trình Du giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh.”

Kể từ hôm nay, trong lòng Trình Du, Giản Lê sẽ thế vị trí của trai cô…

Chương 194 :chương 194

Lúc thấy bố, Giản Lê liền cảm giác tâm trạng của ông .

Thư

Cô định bụng hỏi xem những gì, nhưng Giản Phong nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, sang hỏi Giản Lê tối nay ăn gì.

Giản Lê đáp: “Con ăn mì.”

Quán mì cay bố dẫn ăn hương vị ngon.

Giản Phong : “Vậy thôi, bố dẫn con .”

Giản Lê hỏi nhỏ: “Thế cần với một tiếng ạ?”

Giản Phong con gái đang lo lắng điều gì, hiền lành : “Lát nữa qua quán dặn một tiếng là … Chuyện hôm nay mời phụ thì đừng nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-102chuong-102.html.]

Giản Lê reo lên một tiếng đầy vui sướng.

Giản Phong chẳng những mắng con gái câu nào mà còn tò mò hỏi: “Mấy cái câu chửi thề đó con học ở ?”

Lưu loát trôi chảy như thế, vợ chồng bao giờ dạy con bé những điều .

Giản Lê hừ một tiếng: “Con tức lên là tự nhiên nó tuôn thôi. Với , bố thấy đáng chửi ?”

Giản Phong đạp xe : “Đáng thì đáng thật, nhưng con nghĩ nhỡ chửi con sang đánh con thì ?”

Giản Lê đáp: “Thì con chạy.”

Giản Phong sự ngây ngô của con gái cho dở dở .

“Chạy kịp thì ?”

Giản Lê xịu mặt: “Thế bố bảo con ? Cậu chửi con, nếu con chửi thì con chịu thiệt !”

Tại con trai sướng thế chứ, chửi bậy mà chẳng chịu hậu quả gì.

Giản Phong : “Vậy con học chút võ vẽ ? Để lỡ ai động tay động chân, con cũng thể đánh trả ?”

Giản Lê mở to mắt: “Bố, bố định đăng ký cho con học lớp võ tự vệ nữ ạ?”

Giản Phong đến lớp võ tự vệ nữ bao giờ: “Võ vẽ gì , bố đang đến chú Thạch nhỏ nhà . Chú đây bộ đội, đánh quyền quân thể.”

Giản Lê “xì” một tiếng: “Cái đó hồi học quân sự bọn con học !”

Giản Phong dừng xe : “Thế… quyền thì , con học ?”

Giản Lê: “Ai dạy con?”

Giản Phong đầu : “Bố.”

Ngày xưa lúc còn lông bông với đám bạn nối khố, cũng từng đánh khắp cả khu tập thể. Chỉ là vợ con, tính tình của Giản Phong mới dần thu , trở nên hiền hòa hơn.

Giản Lê tài nào ngờ , bố của cô ngày xưa là một tay chị!

Giản Phong khiêm tốn đáp: “Anh chị gì , của bố là kỹ năng thực chiến thôi.”

Ừ thì, là những kinh nghiệm đúc kết từ vô trận ẩu đả.

“Con học ?”

Giản Lê nghiến răng: “Học!”

Cứ coi như là học thêm ở lớp quyền ! Bố ruột dạy, chắc tay cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Trong mắt Giản Phong ánh lên một tia .

“Vậy nhé, kêu mệt.”

Giản Lê: “Yên tâm yên tâm, con chắc chắn kêu.”

Hai bố con ăn tối xong mới trở về quán. Giản Phong liền với vợ chuyện dạy con gái quyền .

Vương Mộng Mai lấy lạ: “Ngày bảo dạy thì chịu. Bây giờ con nó lên cấp ba, đang lúc bận rộn nhất thì đòi dạy… Anh nỡ xuống tay ?”

Giản Phong thành thật thừa nhận: “Không nỡ.”

Từ nhỏ đến lớn, Giản Lê vốn ngoan. từ hồi mẫu giáo, những bé thích giật b.í.m tóc của cô bé thì bao giờ thiếu.

Lúc Giản Lê còn nhỏ, hiểu đó là cách các bạn nam thể hiện sự yêu thích, về nhà chỉ lóc mách là bắt nạt.

Giản Phong đến trường gặp giáo viên nhiều . Có cô giáo hứa sẽ để ý, nhưng cũng tỏ mấy quan tâm.

“Bạn nam giật b.í.m tóc là vì thích con đấy.”

“Đó là cách các bạn thể hiện thiện cảm thôi mà.”

“Chuyện nhỏ thôi, cần to chuyện lên.”

Sau , Giản Phong tức quá thế nào, con gái trắng trẻo như cục bột mà tóc tai sắp giật cho thưa thớt, con bé còn lóc đòi cắt tóc ngắn.

Thế là đành tự tay, bỏ qua nhà trường mà chuyện thẳng với phụ .

Hoặc là buổi chiều tan học thì chặn ở cổng trường, dọa mấy nhóc: “Còn giật tóc Giản Lê nữa là chú cạo trọc đầu đấy.”

Kể từ đó, bé giật tóc Giản Lê mới ít .

Vương Mộng Mai cho rằng , lớn mà đôi co với trẻ con, lúc nào cũng mang tiếng ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.

Bà chủ trương để Giản Lê tự phản kháng.

Giản Lê hồi nhỏ là một đứa nhát gan, mặc kệ cổ vũ thế nào, cô bé cũng chỉ rụt rè chờ bố đến giải quyết.

Vương Mộng Mai hết cách, đành bảo Giản Phong dạy quyền cho con gái.

Ngày đầu tiên, hẹn ngoài tập tấn, Vương Mộng Mai ở nhà thấp thỏm yên, lo rằng Giản Phong sẽ con gái thương.

Đến giờ hẹn mà chờ mãi thấy về, trong đầu bà là cảnh con gái đưa bệnh viện, khiến bà sợ c.h.ế.t khiếp.

Cuối cùng cũng chờ về. Hay thật, Giản Lê thì vai Giản Phong, tay trái cầm cây kẹo bông, tay cầm quả bóng bay.

Chẳng luyện tập gì!

Vương Mộng Mai bắt đầu lôi chuyện cũ : “Con bé chỉ cần vài tiếng là cuống lên dỗ dành, thế thì luyện cái nỗi gì!”

Giản Phong ngượng ngùng : “Lần khác , chắc chắn sẽ luyện .”

Vương Mộng Mai: “Khác thế nào?”

Giản Phong: …

Anh đây? Chỉ riêng cái tài ăn của con gái bây giờ, nếu chút võ vẽ phòng , sớm muộn gì cũng đánh!

“Tóm chắc chắn sẽ kiên trì !” - Giản Phong hạ quyết tâm.

Loading...