Chẳng ai  bà Ma và những     gì trong phòng của vị phó giám đốc. Chỉ  rằng, tối hôm đó, bà  trở về nhà với dáng vẻ vênh váo, tự đắc, và vẫn giữ nguyên giọng điệu cũ.
Vẫn là đòi một căn bốn phòng ngủ một phòng khách.
Về đến nhà, Giản Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Vương Lợi Minh.
Điện thoại  chuyển máy mấy  mới đến tay Vương Lợi Minh. Bên  đầu dây là tiếng máy cưa gỗ inh ỏi.
"Anh Phong, em đang ở xưởng,  chuyện gì  ?"
Giản Phong : "Có chuyện ,  báo cho  một tiếng,  xem lựa lời   với Kiến Quốc."
Vương Lợi Minh  hiệu cho đám thợ tạm dừng tay.
"Vâng,  Phong cứ   ạ."
Giản Phong bèn kể   bộ câu chuyện bi hài ở nhà máy gần đây. Với một  thông minh như Vương Lợi Minh, Giản Phong chỉ cần mở lời là    hiểu ngay đầu đuôi câu chuyện.
Thư Sách
Giám đốc xưởng vốn  ý , nhưng  quá nhiều kẻ  nhân cơ hội  để trục lợi từ nhà máy. Một vài vị cán bộ nhỏ  chiếm chút lợi lộc, bèn dùng dăm ba câu lừa bịp để đẩy giá lên cao, cố tình gây  mâu thuẫn giữa  ,   đó sẽ thuận nước đẩy thuyền, dẹp bỏ luôn ý định của giám đốc.
Nếu  thì   giải thích  việc nhà máy bỗng  một khoản tiền lớn như  để thu hồi nhà? Chắc chắn là  chuẩn  sẵn một khoản để giải quyết cho mấy hộ  đầu .
Vương Lợi Minh đáp: "Vâng,  Phong, em hiểu ý  ."
Cậu  ngập ngừng một chút: "Lát nữa em sẽ  tìm Kiến Quốc  chuyện.   Phong ,  cũng  tình hình của nó  đấy, chuyện  chắc đến tám chín phần là nó  tự quyết  ."
Giản Phong thở dài: "Thôi kệ, chúng  cứ  cho khỏi áy náy lương tâm là ."
"Vâng, em  ngay đây."
Cúp điện thoại, Vương Lợi Minh giao  công việc trong xưởng  đến thẳng công trường tìm Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc   ở công trường, Vương Lợi Minh đành hỏi một   tạp vụ ở đó.
Người tạp vụ  hề hề: "Anh Vương, cái  đồng hương của  cũng thú vị thật, cứ  tiền là   gội đầu, tuần   bốn   đấy."
Vương Lợi Minh thoáng sững  nhưng nét mặt vẫn  đổi: "Nó  gội đầu ? Từ bao giờ thế?"
Người tạp vụ giơ ngón tay lên: "Đi hơn một tháng nay ."
Vương Lợi Minh rút bao t.h.u.ố.c lá hút dở trong túi , cũng chẳng  xem còn bao nhiêu điếu, đưa thẳng cho  . Sau đó,  hỏi địa chỉ tiệm gội đầu   ngay.
Chẳng mấy chốc, Vương Lợi Minh  tìm thấy tiệm cắt tóc đó. Ngoài cửa là cây đèn xoay ba màu xanh, đỏ, trắng. Bên trong, một  phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang  xem TV.
Anh  ngoài cửa gọi lớn: "Hứa Kiến Quốc! Hứa Kiến Quốc!"
Người phụ nữ  mở cửa  gắt: "Ông gọi cái gì mà gọi, gội đầu thì ,  thì biến."
Vương Lợi Minh mặc kệ, vẫn tiếp tục gọi tên Hứa Kiến Quốc.
Một lát , Hứa Kiến Quốc từ  lầu hai  xuống, mặt đỏ bừng, tóc tai rối bù.
"Lợi... Lợi Minh,    đến đây?"
Vương Lợi Minh  giọng chắc nịch: "Đi theo ."
Mặt Hứa Kiến Quốc nóng ran, luống cuống dúi cho  phụ nữ  mấy tờ tiền,  lủi thủi  theo Vương Lợi Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-115chuong-115.html.]
Không  một lời, Vương Lợi Minh đưa thẳng Hứa Kiến Quốc về khu ký túc xá  hỏi: "Giường của  là cái nào?"
Hứa Kiến Quốc lòng thấp thỏm  yên, lí nhí chỉ tay.
Vương Lợi Minh nhanh tay cuốn gọn chăn đệm của gã .
Hứa Kiến Quốc ấp a ấp úng: "Lợi... Lợi Minh,   gì ?"
Vương Lợi Minh lạnh lùng  gã: "Đưa  về."
Hứa Kiến Quốc cuống lên: "  về!"
Vương Lợi Minh   nhiều: "Cậu  về cũng  về. Kể cả  khi về,   tự tìm công trường khác thì cũng mặc xác , nhưng    bắt buộc  về."
Hứa Kiến Quốc  thụp xuống đất: "Dựa   mà bắt  về?"
Vương Lợi Minh  gã với vẻ chán ghét: " sợ  ở đây rước bệnh  ,  vợ chồng   đổ tại   tìm cho  công việc ."
Hứa Kiến Quốc cúi gằm mặt: "   bệnh."
"Cậu cứ  suốt ngày như thế, sớm muộn gì cũng  chuyện thôi."
Hứa Kiến Quốc im lặng.
Nhìn cái bộ dạng giả c.h.ế.t của gã, Vương Lợi Minh tức  chịu nổi, ném thẳng bọc chăn đệm   gã: "Cậu tự  theo ,  để  gọi mấy  đến đưa  lên xe?"
Hứa Kiến Quốc bỗng bật : "   về."
Cơn giận trong lòng Vương Lợi Minh bốc lên ngùn ngụt: "Chuyện đó   quản ,  mắt  cứ về ."
Hứa Kiến Quốc đột nhiên gào ,    ấm ức: "   về thì tại  chứ?"
Vương Lợi Minh chẳng còn tâm trí  mà đôi co với gã,  cho  gọi mấy  thợ ở xưởng  tới.
Thấy ba bốn  thợ cao to lực lưỡng xuất hiện, Hứa Kiến Quốc nín bặt, chỉ dùng ánh mắt cầu xin  Vương Lợi Minh.
Thế nhưng Vương Lợi Minh  hề mềm lòng,  cho  đưa thẳng gã  bến xe về thành Đào. Vương Lợi Minh còn sắp xếp cho một  quen tiện đường về quê  cùng,  trả tiền vé xe cho cả hai.
"Đưa nó về  cần  gì nhiều, cứ bảo công trường bên  xong việc ,  cũng   công trình nữa nên  giới thiệu việc ."
Hứa Kiến Quốc vốn tưởng Vương Lợi Minh sẽ kể hết  chuyện cho Tôn Diễm, trong lòng sợ run lên.   Vương Lợi Minh  , gã  le lói một tia hy vọng.
Vương Lợi Minh  thấu ánh mắt của gã,  đưa cho  quen  một điếu thuốc: " dặn nó hai câu."
Người   ý liền   chỗ khác.
Vương Lợi Minh  chằm chằm Hứa Kiến Quốc, nghiêm giọng : "Hứa Kiến Quốc,  thật sự hối hận vì  đưa   đây."
Mới  bao lâu chứ, mà  thành khách quen của tiệm cắt tóc.
Ánh mắt của Vương Lợi Minh khiến Hứa Kiến Quốc  hổ  ngóc đầu lên .
Dù đang tức giận, Vương Lợi Minh vẫn  tròn lời dặn của Giản Phong, kể  chuyện nhà máy thu hồi nhà cho Hứa Kiến Quốc .
"Lần   về, hãy nắm lấy cơ hội. Sắp xếp nhà cửa xong xuôi thì mau chóng sống cho tử tế, đàng hoàng ."
Nói xong câu đó, Vương Lợi Minh  lưng bước ,  hề ngoảnh , bỏ  Hứa Kiến Quốc   xe với vẻ mặt ngơ ngác.