Trước đây Hứa Á Nam vẫn luôn hiểu, tại thể nào thiết với Giản Lê. Rõ ràng các cô quen từ nhỏ, học cùng lớp từ bé. Nếu về tình bạn thời thơ ấu, hai cùng tuổi, cùng đến trường. Cô thậm chí còn quen Giản Lê cả Hạ Liễu.
Rốt cuộc là từ khi nào?
Hứa Á Nam cố nhớ ký ức sâu thẳm nhất. Hình như hồi nhỏ, cô và Giản Lê cũng từng một thời gian thiết. Đó là ở nhà trẻ của nhà máy dệt bông. Giản Lê lúc nhỏ trông yếu ớt, mềm mại, là dễ bắt nạt. Dì Vương Mộng Mai mua cho cô một lốc sữa Wahaha, lo lắng nhờ cô ở nhà trẻ chơi cùng Giản Lê.
"Dì Á Nam nhà là một cô bé ngoan. Tiểu Lê nó nhỏ hơn con một chút, nó nhát lắm, con thể giúp dì trông chừng nó, đừng để nó bắt nạt ?"
Hứa Á Nam bé nhỏ vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Dì ơi, cháu nhất định sẽ chăm sóc em ạ!"
Giản Lê khi đó đôi mắt to tròn như quả nho đen, ngày nào cũng lẽo đẽo theo cô gọi "chị ơi". Hứa Á Nam sẽ đuổi hết những con trai nghịch ngợm giật b.í.m tóc của Giản Lê . Sau đó, Giản Lê sẽ toe toét vỗ tay, mở chiếc ba lô nhỏ của , chia đồ ăn vặt cho cô. Hai cô bé nhỏ chiếc ghế con, cùng chia sẻ thạch rau câu, hoa quả sấy và ruốc thịt mà dì Vương Mộng Mai chuẩn cho con gái.
đó, vì chuyện gì mà hai còn chuyện với nữa?
Có lẽ là một buổi chiều nọ, trời sắp đổ mưa to. Chú Giản Phong và dì Vương Mộng Mai cùng lúc xin nghỉ để đến đón con gái. Rõ ràng đến giờ tan học, nhưng cả hai đều sợ con gái dầm mưa ốm, nên đón Giản Lê về thẳng. Vốn dĩ chú Giản Phong định tiện tay đưa cả cô về, nhưng Hứa Á Nam bướng bỉnh chịu.
"Cháu đợi ba cháu."
Thế là chú Giản Phong và dì Vương Mộng Mai đưa Giản Lê về .
Còn Hứa Á Nam đợi cả một buổi chiều. Tất cả các bạn nhỏ khác đều bố đón về. Chỉ còn cô, mưa càng lúc càng lớn mà vẫn ai đến. Cuối cùng, mãi đến 9 giờ tối, cô hiệu trưởng nhà trẻ cầm ô mới đưa cô về.
Hứa Kiến Quốc gì, còn Tôn Diễm thì mắng cô.
"Người về hết , mày ngốc , tự về ?"
Hứa Á Nam thầm nghĩ, lẽ chính từ khoảnh khắc đó, định sẵn cô và Giản Lê thể nào tình bạn thật sự. Giản Lê sẽ bao giờ hiểu những góc tối tăm, ẩm ướt trong lòng cô.
Còn cô... ghen tị với hạnh phúc của khác.
Trước hạnh phúc của Giản Lê, cô thể tự lừa dối .
Bố cũng yêu cô.
Thư
…
Hứa Á Nam lắc đầu, gạt những suy nghĩ vô ích đó.
"Chú Giản Phong, cháu nghĩ kỹ ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-152chuong-152.html.]
Cô bé gầy gò, yếu ớt dường như đột nhiên còn cố chấp với chuyện yêu yêu nữa. Trong mắt cô ánh lên vẻ kiên cường và ngoan cường.
"Trường học miễn học phí chỉ trường cấp ba của nhà máy dệt bông."
"Cháu dự định sẽ đăng ký trường y tế."
Trường Trung cấp Y tế của thành phố, học ba năm mất học phí, mỗi tháng còn trợ cấp. Trợ cấp tuy đủ trang trải sinh hoạt, nhưng ít nhất đóng học phí.
Giản Phong nhíu mày: "Cháu cần như , học cấp ba cũng , chú sẽ để..."
Ông cắn răng, chẳng qua là nuôi thêm một đứa trẻ ba năm, ông thể…
Hứa Á Nam lắc đầu: "Chú Giản, cần ạ."
Cô vẫn từ bỏ giấc mơ đại học, nhưng giờ phút , cô chọn một con đường dựa dẫm khác.
"Cháu sẽ học hành chăm chỉ, tự nỗ lực. Cho dù trường y tế, cháu cũng sẽ cố gắng để nâng cao trình độ của bản ."
Những lời , Hứa Á Nam là cho Giản Phong , cũng là với chính .
"Con đường của cháu, cháu tự ."
Cô bé chịu đựng quá đủ những điều chắc chắn trong cuộc sống. Dựa khác thể nhận sự giúp đỡ nhất thời, nhưng lòng tự trọng như một gánh nặng thể vứt bỏ. Cô bé đành chấp nhận là một như . chính lòng tự trọng đó giúp cô bé thêm nghị lực để gục ngã.
Hứa Á Nam còn suy nghĩ đến những chuyện m.ô.n.g lung, hỗn loạn nữa. Cô bé thực sự tĩnh tâm để học hành.
Chỉ còn hai tháng, cô bé để cho bất kỳ sự hối tiếc nào.
Khi lựa chọn của Hứa Á Nam, Giản Lê hề ngạc nhiên.
Giản Phong và Vương Mộng Mai còn vì chuyện mà mất ngủ mấy đêm, nhưng Giản Lê khuyên họ đừng cố gắng đổi quyết định của Hứa Á Nam nữa.
"Hãy tôn trọng bạn ạ."
Hứa Á Nam ngày nào cũng lao học như thiêu . Lớp chín mỗi tuần thi một , thứ hạng của Hứa Á Nam cũng dần dần tăng lên.
Từ hạng 10 của lớp, cô dần dần vươn lên hạng 5, hạng 3…
Cuối cùng, khi chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, Hứa Á Nam trở thành thứ hai lớp.