Bên , khi gửi bản thảo đầu tiên của tập thứ ba, Giản Lê bắt đầu cuộc sống cấp ba của .
Bước đầu tiên của cuộc sống cấp ba, chính là quân sự.
Dù là trải qua một nữa, Giản Lê vẫn cảm thấy thống khổ. Đứng nghiêm, trái, , đều bước… Một buổi sáng trôi qua, Giản Lê cảm thấy sắp phơi đến tan chảy. May mà cô sớm bảo mua cho kem chống nắng, nếu thì một tuần trôi qua, phơi bong da thì cũng đen mấy tông.
Chẳng qua ai cũng ý thức , đại bộ phận học sinh vẫn cứ thế phơi nắng. Như Trình Du, ngày đầu tiên cháy nắng. Người khác phơi nắng thì đen , còn cô thì đỏ ửng như tôm luộc, ngày hôm bắt đầu lột da.
Hai gần , Trình Du hiểu: "Tớ cũng mua kem chống nắng mà, tại như ."
Giản Lê lấy lọ kem chống nắng của bạn xem qua, đồng cảm : "Loại mua chỉ chống nắng chỉ 30 thôi."
Trình Du đầu qua xem: "30 là gì?"
Giản Lê chỉ một con nhỏ ở góc lọ kem: "Cái , 30."
Cô lấy lọ của : "Của tớ là 50."
Trình Du: "...Cho tớ dùng nhờ với, tan học tớ sẽ mua lọ khác."
Giản Lê hào phóng cho Trình Du mượn, hai liền trốn một góc để bôi kem chống nắng. Cũng là kem chống nắng của Giản Lê thật sự hơn, là do tác dụng tâm lý, mà buổi chiều hôm đó da của Trình Du thật sự đỡ hơn.
Các bạn nữ khác thấy, cũng ghé qua xem Giản Lê mua loại gì, định về nhà cũng mua.
Đến ngày thứ ba của kỳ quân sự, tin cuối cùng cũng đến. Thời tiết bắt đầu trở nên âm u lạ thường, xem chừng sắp một trận mưa lớn.
Trình Du vui vẻ : "Lát nữa giải tán, chúng mua sữa uống!"
Quầy sữa ở nhà ăn của trường, một ly sữa giá một tệ rưỡi. Trình Du uống mấy ngày, phát hiện trong lớp chỉ Giản Lê là khẩu vị giống nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-163chuong-163.html.]
Giản Lê lặng lẽ lau mồ hôi: "Được!"
Rất nhanh đến 11 giờ, gió lớn thổi cành cây kêu vù vù, huấn luyện viên đành tuyên bố giải tán tại chỗ.
Giản Lê và Trình Du nhanh như bay chạy đến nhà ăn. Hai đầu tiên là mua sữa, đó mới lấy cơm.
Gần đây Giản Lê mê món bún của trường. Sợi bún nhỏ nấu trong nồi đến trong veo. Dưới đáy bát là đậu phụ thái sợi, rau xanh và sốt mè. Bún cho bát, bên là thịt gà thái hạt lựu và lạc rang, cuối cùng chan một muỗng nước dùng gà. Ai thích ăn hẹ thể cho thêm một ít hẹ thái khúc, và một thìa sa tế. Giản Lê ăn say mê.
Vương Mộng Mai tuy nhiều món, nhưng bún thì . Theo lời của bà thì là: "Bún gì ngon ? Toàn là keo! Con xem tin tức ? Có một cô bé ngày nào cũng ăn bún, đó bệnh viện khám, bác sĩ trong bụng là keo bún tiêu hóa !"
Thời buổi báo lá cải thịnh hành, các loại tin tức giả giật gân câu view bay đầy trời, Giản Lê cũng từ . Dù thì bà cũng cho cô ăn.
Bây giờ "thiên cao hoàng đế viễn", Giản Lê ăn uống thỏa thích cần bàn cãi. Bát bún nóng hổi bụng, Giản Lê vẫn thấy đủ, cô cho thêm hai thìa sa tế nước dùng, húp thêm hai ngụm, cay đến sắp chảy nước mắt.
Thư
Trình Du cũng kém cạnh. Tình hình của Trình Du khác với Giản Lê. Theo lời của Trình Du thì, Giản Lê là do ở nhà quá nhiều món ngon, nên mới ăn đồ ăn vặt. Còn nhà Trình Du thì… ai nấu cơm.
"Bố tớ công việc bận rộn, mà cho dù bận thì tớ nấu cơm cũng khó ăn."
Khó ăn đến mức nào ư? Chính là Trình Du kể rằng khi học mẫu giáo, tháng đầu tiên cô tăng năm cân. Trong khi các bạn nhỏ khác ném bát lóc vì cơm ở trường ngon bằng ở nhà, thì Trình Du một bên ăn dám ngẩng đầu.
Bao nhiêu năm trôi qua, điều duy nhất đổi chính là tài nấu nướng tệ hại của bố Trình Du. Vì , Trình Du ăn gì cũng kén chọn.
Ăn trưa xong, hai trở lớp. Trường chuyên Thực nghiệm nửa tiếng nghỉ trưa. Hôm nay thời gian huấn luyện rút ngắn, nên đều ăn cơm xong trong lớp.
Đều là những bạn học mới quen, mấy ngày trôi qua cũng thiết hơn, thì trò chuyện, thì sách, thì chia sẻ tạp chí, truyện tranh, ồn ào náo nhiệt.
Giữa khí ồn ào đó, chuyền qua một mảnh giấy.
【Ngại quá, tớ mang băng vệ sinh, thể cho tớ mượn một miếng ?】