Trở về năm 95 làm giàu hàng ngày - Chương 185:chương 185

Cập nhật lúc: 2025-09-05 14:40:03
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời của Lâm Tuệ khiến Vương Mộng Mai cứ ngẩn ngơ.

Mãi đến khi về tới cửa hàng, trong đầu Vương Mộng Mai vẫn luẩn quẩn mãi chuyện , đến nỗi Tiết Linh gọi mấy mà cô cũng thấy.

Tiết Linh đành tới vỗ vai  bà một cái: “Chị chủ!”

Vương Mộng Mai lúc mới giật hồn.

“Có chuyện gì em?”

Tiết Linh bực bội : “Em gọi chị mấy … Cái bà chúa ăn chịu hôm nay đến nữa đấy!”

Điều Tiết Linh tức c.h.ế.t là đến với thái độ kiêu căng, ngạo mạn gọi mấy món liền. Uổng công Tiết Linh nghĩ bà điều hơn, dám mua chịu nữa nên mới ghi phiếu cho Nghê Hạo bếp .

Thế nhưng đợi đến lúc xong, bà Trịnh chứng nào tật nấy, đòi ghi nợ!

Tiết Linh ấm ức: “Chị chủ, chị xem tại cái bà chuyên ăn chịu đến nữa ?”

Rõ ràng trả hết nợ, cứ tưởng bà sợ dám đến nữa, mà bây giờ tỏ như lường việc, cứ như thứ đều trong tầm kiểm soát của bà .

Vương Mộng Mai cũng thấy khó hiểu.

Bà đúng là xiêu lòng lời đề nghị của Lâm Tuệ, nhưng ý định cô còn cho Giản Phong cơ mà! Bà Trịnh ?

Vương Mộng Mai chút cảnh giác. Hôm , khi bà Trịnh đến đòi mua chịu, cô ngay chuyện sẽ thuê nữa mà lựa lời hỏi dò .

“Chị Trịnh , tiền thuê nhà …”

Bà Trịnh đảo mắt một vòng, miệng liền “ai ui” tìm cớ: “Tiểu Mai , chuyện cũng thật tình cờ. Nhà chị bà con, tin cửa hàng của chị sắp trống là tìm đến ngay, là chịu trả 1500 một tháng… Thế nên, em xem liệu thời gian , cũng cần đợi đến cuối năm , em cứ tìm nhà là bên họ dọn ngay.”

Bà Trịnh mừng thầm trong bụng. Những xuống nước với Vương Mộng Mai khiến bà ấm ức lâu, bây giờ cuối cùng cũng cơ hội oai, nên thể khoe khoang một phen.

“Người bà con nhà chị , đây cũng là công nhân nghỉ việc trong xưởng. Sau bán nhà buôn xe cũ. Chà chà, kiếm tiền thì mở một quán ăn nhỏ. Tìm tới tìm lui thế nào khen chỗ của chị phong thủy , ăn phát đạt. Thế là mới tìm đến chị để sang mặt bằng…”

“Chị vốn cũng ngại khi sang quán cho ngoài, nhưng mà tiền nong thì… Tiểu Mai , em cũng đừng nghĩ chị ép em, ai bảo trả giá hào phóng thế gì…”

Nói xong một tràng, bà Trịnh vui vẻ định cầm hộp cơm về.

Thư

Vương Mộng Mai ngăn : “Chị , thì quá, em cũng tìm mặt bằng … Hai tháng cuối , quán em sắp dọn , chị cũng thông cảm cho em, trong quán thể cho ghi nợ nữa ạ.”

Bà Trịnh: “…”

Vương Mộng Mai cầm mấy chục đồng tiền mà bà Trịnh miễn cưỡng trả, ánh mắt lộ vẻ do dự khó tả.

Tiết Linh thì hả hê mặt: “Dọn sớm cho , em giao tiếp với kiểu chủ nhà nữa!”

Thuê cái nhà mà cứ như bán cho bà , chỉ hận thể moi hết tiền lãi của quán về túi .

Nghê Hạo cũng câu chuyện, lo lắng thò đầu : “Sư phụ em từng bảo, nhiều chủ nhà ranh ma. Họ thấy thuê mặt bằng của ăn khấm khá thì sẽ tìm cách đuổi để tự kinh doanh. Khi khách cũ đến, họ sẽ bảo là chủ cũ truyền nghề công thức bí truyền. Cứ thế là hớt tay hết lượng khách quen.”

Lòng Vương Mộng Mai trĩu xuống: “Ý em là bà Trịnh cũng ý định đó?”

bà Trịnh thì lấy tay nghề?

Nghê Hạo : “Không nhất thiết tự , nhưng chắc chắn là ‘hưởng sái’ của chúng .”

Thử nghĩ mà xem, đợi Vương Mộng Mai dọn , đến chỉ cần giữ nguyên tấm biển hiệu và cửa kính, bài trí trong quán đổi, thì khách hàng nhận chủ quán và đầu bếp đổi?

Chỉ cần dựa lượng khách quen đó là họ thể cầm cự nửa năm đến một năm.

Nếu đến tay nghề khá một chút, khi ăn phát đạt thật.

Tiết Linh tức nổ tung: “Làm thế !”

Nghê Hạo thở dài: “Không thì bây giờ?”

Khách hàng của riêng nhà . Mình , đến tranh thủ lúc còn “nóng” để kiếm tiền, chuyện kêu ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-185chuong-185.html.]

Đây rõ ràng là một chiêu trò bẩn, nhưng chẳng họ.

Cả ba đều bó tay. Khi Giản Lê tan học đến cửa hàng thì thấy đang ủ rũ.

“Bà Vương Mộng Mai  mến, ai vui thế?”

Vương Mộng Mai kịp gì, Tiết Linh kể hết chuyện cho Giản Lê .

Giản Lê xong thấy gì đó quen quen: “Dì Trịnh thật sự buôn xe cũ sang cửa hàng ạ?”

Tiết Linh và Giản Lê tuổi tác chênh nhiều, ngày thường cũng chơi với nên bĩu môi đáp: “Trọng điểm cái đó.”

Giản Lê chỉ để tâm đến chi tiết “buôn xe cũ”.

Cô   Vương Mộng Mai: “Mẹ, bảo bố hỏi thăm xem thuê cửa hàng là ai ạ.”

Cô   cảm giác đó sẽ là quen.

Vương Mộng Mai tuy hiểu tại , nhưng vẫn nhắn Giản Phong tìm hiểu.

Lúc Giản Phong hỏi xong trở về, vẻ mặt trông khó coi.

“Là Triệu Hiểu Bằng.”

Nghe đến tên khác lẽ Vương Mộng Mai tức giận, nhưng nhắc đến Triệu Hiểu Bằng là cô sôi m.á.u lên.

quên chuyện đây Triệu Hiểu Bằng định hãm hại gia đình .

“Hắn định gì nữa đây? Hại chúng một đủ, còn định hại thứ hai ? Giản Phong, em cho , còn bênh thì hai vợ chồng đừng sống với nữa!”

Vương Mộng Mai Giản Phong chằm chằm, vẻ chỉ cần một câu bênh vực Triệu Hiểu Bằng là cô sẽ cắt đứt ngay lập tức.

Giản Phong khổ: “Em , với còn gì để nữa … Chuyện đúng là trùng hợp, là vợ sang quán.”

Giản Phong hỏi han kỹ càng. Sau khi bán nhà dọn , nhà Triệu Hiểu Bằng dựa quan hệ họ hàng và vốn liếng của , cùng em họ mở một cửa hàng buôn xe cũ.

Vốn dĩ ăn cũng khá, nhưng năm nay một chuyện thất đức.

Đó là Triệu Hiểu Bằng bán một chiếc xe từng tai nạn như xe bình thường.

Kết quả là chiếc xe đó tịch thu tang vật, chủ mua xe tức quá, đ.â.m Triệu Hiểu Bằng một nhát.

Giản Lê bên cạnh , khỏi thầm reo lên trong lòng một tiếng “Hay lắm!”.

Kiếp ai hãm hại, nhưng cuối cùng Triệu Hiểu Bằng vẫn bán chiếc xe hỏng đó.

Chỉ là ai cũng như Giản Phong, chịu thiệt cho qua. Lần Triệu Hiểu Bằng đụng thứ dữ, cũng đáng đời cho trả giá cho những việc thất đức ở cả hai kiếp.

Giản Phong với giọng chút ngậm ngùi: “Người chết, nhưng sức khỏe yếu nhiều, bây giờ cũng dám bán xe cũ nữa.”

Người đ.â.m thì tù, nhưng tiền bồi thường chẳng bao nhiêu. Cả nhà Triệu Hiểu Bằng vốn trông cậy một kiếm tiền, giờ mất nguồn thu nhập, vợ đành ngoài tìm việc.

Vương Mộng Mai lạnh lùng : “Thế là cô nhắm nhà chúng ?”

Làm gì chuyện trùng hợp đến thế!

Giản Phong im lặng. Nếu đây là trùng hợp thì chắc chắn .

On vẫn còn nhớ như in sự ghen tị và oán hận trong lời của Triệu Hiểu Bằng lúc hai trở mặt.

Vốn dĩ khi Triệu Hiểu Bằng rời xưởng dệt, buôn xe cũ, hai thể còn liên quan gì đến . đúng lúc Triệu Hiểu Bằng gặp họa, về khu xưởng dệt .

Vừa để kiếm chút tiền, để chọc tức Giản Phong, đó mới chính là suy nghĩ của Triệu Hiểu Bằng.

Giản Phong những điều , chỉ dặn dò: “Chúng cần bận tâm đến , cứ việc của thôi.”

Cú đ.ấ.m ngày đó tan vỡ hết tình nghĩa, cần diễn màn kịch “gặp nạn xóa bỏ hiềm khích” gì.

Loading...