Nói là nghỉ phép, nhưng công việc của ông Trình Tùng và bà Đào Hàm Kim vẫn diễn  như thường. Sự nghiệp  phát triển đến một mức độ nhất định thì  thể nào  thời gian nghỉ ngơi thực sự.
Hai vợ chồng  cố gắng  nửa tháng, đó  là giới hạn . Trong lòng Trình Du cũng hiểu rõ bố  cô sắp    guồng  công việc như .
Mấy ngày nay bà Đào Hàm Kim đang ráo riết phỏng vấn  giúp việc, chính là để tìm một  đáng tin cậy ở  với con gái  khi  .
Trình Du than thở: “Thật  tớ ở một     thể , hai  họ cứ  .”
Bất kể Trình Du  thế nào, ông Trình Tùng và bà Đào Hàm Kim vẫn  yên tâm để con gái ở nhà một . Cuối cùng, hai bên đành  nhượng bộ một bước, từ việc thuê bảo mẫu chuyển thành thuê  giúp việc theo giờ.
“Kệ họ thôi, dù  tớ cũng   ,   tìm , nhất định   rõ, tiền lương là do tớ trả.”
Trình Du ưỡn ngực: “Lần     đúng, ai trả tiền thì  đó   quyền.”
Trước đây bà giúp việc họ Dương     kiêng nể gì mà lừa gạt cô, nhưng   dám   với bố  cô, chẳng  là vì bà  nhận tiền từ họ ? Lần ,  giúp việc mới, Trình Du dự định sẽ tự  trả lương.
Cô   nhiều tiền  riêng,    cần  xin bố .
Trình Du kéo tay Giản Lê: “Tối nay đến nhà tớ ăn cơm ? Trước đây gọi ,   bảo bận, bây giờ chắc hết bận  chứ?”
Giản Lê   thành xong bản thảo  trễ deadline, đúng là cũng  thời gian rảnh.
“Được thôi, tối nay tớ qua.”
Hôm nay là thứ sáu,    mời nhiều  như , cô đến một chuyến cũng là  phép.
Lần  đến nhà Trình Du, Giản Lê lập tức nhận  sự khác biệt. Đèn trong nhà   đổi thành tông màu ấm, sofa trong phòng khách  thêm vỏ bọc lông mềm mại,  tường cũng  thêm vài món đồ trang trí nhỏ, nhà bếp thì càng  thêm nhiều dụng cụ nấu nướng…
Bà Đào Hàm Kim nhận lấy bó hoa  tay Giản Lê, nhiệt tình : “Cháu là Giản Lê  ? Mau  , mau  .”
Giản Lê ngoan ngoãn  nhà. Trình Du vui vẻ lấy từ tủ lạnh  đủ loại đồ uống.
Khác hẳn với   chỉ  nước dừa,    thêm cả nước hoa quả, sữa chua uống Wahaha, còn  cả  đen và  Phổ Nhĩ.
Giản Lê: “Cháu cảm ơn cô ạ, cháu uống nước hoa quả là  .”
Bà Đào Hàm Kim rót một ly nước chanh, càng  Giản Lê càng thấy quý.
Cô bé   hào phóng  hiểu chuyện,     là  giáo dục  . Lúc  xuống, khó tránh khỏi  đến nghề nghiệp của cha , Giản Lê cũng  hề tỏ  ngượng ngùng, thẳng thắn : “Mẹ cháu mở một quán ăn nhỏ, còn bố cháu thì  nghề giao hàng ạ. Cô nếu  thời gian, cứ đến quán cháu ăn thử, tay nghề của  cháu  lắm ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-207chuong-207.html.]
Bà Đào Hàm Kim vui vẻ : “Chắc chắn , cô  Du Du ,  cháu thường xuyên chăm sóc Du Du, cô bận việc quá,  đến cảm ơn  cháu mới .”
Trong  thời gian họ  ở nhà, Trình Du gần như ngày nào cũng ăn cơm ở chỗ Vương Mộng Mai. Một hai ngày đầu Vương Mộng Mai   gì, nhưng  đó  lo cho cô bé . Lẩu cay tuy  cho thêm thứ gì  , nhưng ăn đồ cay như  mãi dễ  nóng trong , lỡ  cẩn thận   cảm, chắc chắn sẽ phát sốt.
Thế là bà đành để cô bé ăn cơm cùng Giản Lê.
Giản Lê cứ ăn một ngày đồ cay thì sẽ ăn ba ngày cơm nhà, Trình Du cũng theo Giản Lê ăn như  một hai tháng. Tiền cơm Vương Mộng Mai cũng  lấy, dù  cũng chỉ là cơm nhà, chẳng qua là nấu thêm một chút mà thôi.
Bà Đào Hàm Kim   đến gặp Vương Mộng Mai,  là để cảm ơn,  là  bàn bạc với bà, gửi một khoản tiền cơm cho con gái, để Trình Du ăn cùng Giản Lê.
“Du Du về cũng thường xuyên khen  cháu nấu ăn ngon,  giống cô,  nay đều  giỏi nấu nướng.”
Bà Đào Hàm Kim và ông Trình Tùng nấu ăn đều  tệ. Chỉ khác là, ông Trình Tùng nấu  ngon nhưng vẫn ăn tạm , còn đồ ăn bà Đào Hàm Kim ,  thể  là Trình Du  bịt mũi mới nuốt nổi.
Thư Sách
Nhắc đến chuyện , bà Đào Hàm Kim cũng thấy ngại.
Giản Lê : “Mỗi   một chuyên môn riêng mà cô. Mẹ cháu nấu ăn ngon, thì cô   giỏi trong công việc ạ. Con  vốn dĩ  khó để cân bằng giữa công việc và cuộc sống, Trình Du chắc chắn  thể hiểu cho cô.”
Bà Đào Hàm Kim , cô bạn học   chuyện như một bà cụ non, nhưng  khiến   cảm thấy ấm lòng.
“Vậy ngày mai cô dọn dẹp một chút, đến thăm  cháu nhé.”
Giản Lê từ chối vài , nhưng bà Đào Hàm Kim vẫn khăng khăng  đến.
“Cô sắp   công tác , Du Du ở nhà một  cô  yên tâm lắm, vẫn  phiền đến gia đình cháu một chút.”
Đã  đến nước , Giản Lê cũng  từ chối nữa.
Chỉ là ngày hôm ,  của Trình Du   đến quán như  hẹn.
Trình Du đạp xe đến quán ăn nhỏ, thở hổn hển tìm Giản Lê giải thích.
“Mẹ tớ  thủ đô , hôm nay  qua .”
Giản Lê  tò mò: “Đi thủ đô ? Họp hành ?”
Trình Du  vui : “Không   họp, là vì  trai tớ.”
“Anh tớ  thủ tục bảo lưu kết quả học tập để  dạy học tình nguyện .”