Giản Lê cùng các bạn trong đội chạy tiếp sức nhận giấy khen về nhì    quầy hàng.
“Sao ,  ,  ai mua ?”
Bốn thành viên còn  của cô đang  thành một hàng, trông như một đám gà rù.
Tống Đào, một trong những “con gà rù” đó, lên tiếng: “Giản Lê, tớ thừa nhận món    ngon, nhưng   đều  uống nước lọc hết, bên   chẳng  bánh quy gì cả.”
“ đấy,  là thôi , chúng  dọn dẹp  chia  chỗ .”
Giản Lê cũng tiu nghỉu, cô mở nắp thùng giữ nhiệt  ngửi thử.
Buổi trưa cô  cho thêm ít đá , lúc  đá  tan gần hết nhưng  sữa vẫn còn mát.
“Không lý nào  thế …”
 lúc đó, Khổng Phi  một đám bạn vây quanh  tới. Từ xa   thấy Giản Lê.
Giản Lê như vớ  cọng rơm cứu mạng: “Khổng Phi! Khổng Phi! Lại đây một lát!”
Khổng Phi lúng túng   nên bước chân trái  chân  .
Giản Lê nhiệt tình lạ thường, cô rót một ly  sữa  chạy  đón.
“Mệt   ? Lại đây thử  sữa của câu lạc bộ bọn tớ .”
Khổng Phi uống một  cạn sạch.
Giản Lê hỏi tới tấp: “Ngon ? Đây là tớ tự tay  đấy,  quảng cáo giúp bọn tớ với nhé.”
Tai Khổng Phi đỏ bừng: “Được.”
Thấy đối phương dễ  chuyện như , Giản Lê lập tức hồ hởi bắt chuyện.
“Lớp các  giành giải nhất bóng rổ đúng ? Chúc mừng nhé.”
Khổng Phi    cho Giản Lê   là tiên phong của đội, nhưng miệng  như   sữa dán ,  thốt nên lời.
Giản Lê thao thao bất tuyệt một hồi, khô cả họng mới hỏi: “Sao    gọi  giúp tớ ?”
Người ,  lời khen đến nghiện   ?
Khổng Phi: …
Chỉ một lát  khi  về, Khổng Phi  dẫn theo một đám con trai tới, ai nấy đều mặc đồng phục bóng rổ,     là dân chuyên thể dục.
“Khổng Phi, đây là  sữa mà mày bảo ngon lắm đấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-223chuong-223.html.]
“Cái gì đây, lúc nãy  từ xa tao còn tưởng là nước ấm gì đó, đang nghĩ giờ  ai   phát nước ấm, định  bỏng c.h.ế.t  khác .”
“Này là lạnh  nóng thế?”
Giản Lê vội chen : “Lạnh ạ, lạnh ạ. Mọi  nếm thử thấy ngon thì phiền các  bỏ phiếu cho câu lạc bộ bọn em với nhé.”
Từng ly  sữa màu nâu  đưa . Đám con trai chuyên thể dục  tu ừng ực như trâu uống nước, vài ba ngụm là hết sạch.
“Công nhận, cũng ngon phết.”
“Cho ly nữa, cho thêm cái trân châu  .”
“Tao cũng !”
…
Quầy hàng của Giản Lê nhanh chóng đông . Tâm lý con  là , một quầy hàng vắng tanh thì sẽ  cho là bình thường, nhưng một khi   xếp hàng thì ai cũng theo bản năng nghĩ rằng thứ đó chắc chắn  ngon.
Giản Lê vui mừng hớn hở bán hết veo thùng  sữa của .
Không ít  còn  sẽ bỏ phiếu cho câu lạc bộ của cô.
Giản Lê dọn dẹp chiếc thùng rỗng, vỗ vai Khổng Phi: “Cảm ơn  nhé, đợi bọn tớ giành giải nhất sẽ mời  ăn xúc xích nướng.”
Khổng Phi “ừ” một tiếng.
Giản Lê thu dọn đồ đạc, buộc chiếc thùng lên yên  xe đạp mang về tiệm,  tiếp tục nấu  sữa cho ngày hôm .
Ngày thứ hai còn vượt ngoài dự đoán của Giản Lê. Buổi sáng  mới bày hàng    nhiều  đến uống. Nhiều  thậm chí  tham gia thi đấu mà chỉ thuần túy đến để uống  sữa.
Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, một thùng  sữa lớn  hết sạch.
Trình Du  chút tiếc nuối  đáy thùng: “Không còn  một giọt nào .”
Giản Lê: “Chuyện nhỏ  mà, cuối tuần  chuẩn  ít  , tớ đến nhà  cho  hai thùng.”
Trình Du lập tức vui trở , nhảy cẫng lên  thì thầm với Giản Lê: “Mấy hôm  bố tớ     biếu hai bánh  nữa đấy, tớ thấy loại đó ngon nhất, chúng  nấu hết luôn .”
Tống Đào chạy từ khu vực đăng ký phiếu bầu về, kích động : “Câu lạc bộ của chúng  đang xếp thứ ba !”
Thành tích  thật  dễ dàng gì!
Giản Lê vỗ tay: “Đi thôi  thôi, chúng  cũng tự  vận động phiếu bầu nào.”
Top 3 đều  giấy khen, nên Giản Lê vẫn  dám lơ là. Đại hội thể thao  , lớp 11A1  thể  bét, nhưng câu lạc bộ của cô thì  thể!
Thư Sách
Buổi chiều, cô định tìm thêm vài bạn học để vận động phiếu bầu, nhưng Trình Du  hớt hải chạy đến gọi cô.
“Chu Miêu Miêu chạy một nghìn năm trăm mét  trật chân ! Ủy viên thể dục gọi    thế!”