Giản Lê nhân cơ hội ấn   xuống bồn hoa bên cạnh: “Đến đó    bận đến lúc nào, ăn cơm  .”
Đối với đám tang , cô  nhớ  nhiều, chỉ nhớ  đó bố   vẻ   vui, và quan hệ với vợ chồng Lưu Hướng Đông cũng nhạt   nhiều.
Giản Lê đưa chiếc bánh bao cho , bà Vương Mộng Mai ngập ngừng một chút, gượng gạo : “Con  còn dạy đời cả  nữa.”
 con gái quan tâm , trong lòng bà Vương Mộng Mai đương nhiên là cảm thấy ấm áp. Bà cầm lấy chiếc bánh bao và ăn ngấu nghiến.
Giản Lê  đổi hẳn vẻ rụt rè sợ sệt ngày xưa, tích cực hỏi han: “Ngon  ? Con còn cho thêm tương đậu dưa hấu  đấy.”
Bà Vương Mộng Mai  Giản Lê như thể mặt trời mọc ở đằng Tây.
Bà là  ăn  chua ngoa, Giản Lê ngay cả lúc  béo lên cũng sợ bà ba phần,  gì  lúc nào quan tâm thế ? Nếu là  , hai vợ chồng bà mà cãi  là con bé  lập tức chui  cái mai rùa của nó ngay.
Thư Sách
Bà  định khen vài câu, nhưng nghĩ  thấy  đúng, tương dưa hấu là bà , bánh bao là bà hấp, con bé  chỉ việc xách  thôi,    vẻ  đây cũng  công lao thế nhỉ?
“Tạm .”
Giản Lê: …
Biết ngay là ở chỗ   chẳng   câu nào dễ  mà.
Bà Vương Mộng Mai ăn hết hai cái bánh bao, uống hết cả canh.
Lúc  Giản Lê mới lựa thời cơ : “Mẹ ơi, lúc nãy bố  dặn, bảo  mang theo ít tiền .”
Nói xong, Giản Lê rụt cổ ,  mặt bà Vương Mộng Mai đỏ lên vì tức giận.
“…Tiền tiền tiền, hôm nay  cho vay một đống còn   bao giờ mới trả đây!”
Bà cụ  ung thư  dày, từ lúc phát hiện  cũng  ở bệnh viện  bao lâu. Bác sĩ cũng , bệnh tình  đến giai đoạn , chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
May mắn thì  thể kéo dài đến Quốc khánh,  may thì chỉ trong mùa hè .
Bà cụ cũng là  hiểu chuyện,  bệnh   chữa  nên thẳng thắn   chữa nữa. Bà chỉ  một  Lưu Hướng Đông là con trai,  khi nghỉ việc còn  nuôi hai đứa nhỏ, bà đương nhiên  nỡ tiêu tiền của gia đình, để  cho con trai một đống nợ nần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-nam-95-lam-giau-hang-ngay/chuong-6chuong-6.html.]
Bà Vương Mộng Mai  ưa vợ chồng Lưu Hướng Đông, nhưng đối với bà cụ vẫn  vài phần kính trọng.
Và cũng chính vì sự kính trọng đó, bà càng mắng Lưu Hướng Đông thậm tệ hơn.
“Cả ngày chỉ  lấy  ruột   bia đỡ đạn,  cái gì mà vay tiền cũng là để cho bà ăn chút đồ ngon. Phì! Tưởng   nhớ bộ mặt của nó ở bệnh viện ?”
Lúc bà cụ phát hiện  bệnh và   chữa, Lưu Hướng Đông trông như  đại xá, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Đó là  ruột của  , cho dù bà   chữa,     thể đồng ý nhanh như !
Như thể sợ bà cụ đổi ý,  một chút do dự,   đưa bà về nhà ngay lập tức. Vợ   cũng , giả nhân giả nghĩa quỳ ở đó,  lóc  kiếp  sẽ  trâu  ngựa hầu hạ  chồng.
Bà Vương Mộng Mai chỉ nghĩ đến thôi  thấy ghê tởm.
Không ai  là  đập nồi bán sắt để chữa bệnh, dù  thì ung thư cũng  chữa khỏi , ai cũng .
  con cái,    thể coi lòng  của  già là điều hiển nhiên như ?
Còn vợ của Lưu Hướng Đông, Trương Cầm,  chồng cô còn  mất , bao nhiêu năm nay bà chăm sóc con cái, nấu cơm giặt giũ cho cô. Những ngày cuối cùng , cô đối xử  với bà một chút, cũng coi như là trọn vẹn một chút hiếu tâm.  cô quỳ xuống  mặt bao nhiêu  để  gì? Để  khác thấy  “lòng hiếu thảo” của cô ?
Bà Vương Mộng Mai là một  con gái hiếu thảo, từ đó trở  bà  thành kiến  lớn với vợ chồng Lưu Hướng Đông.
Trong  thời gian , vợ chồng Lưu Hướng Đông càng lợi dụng bệnh tình của  để  vay tiền khắp nơi trong khu tập thể. Lý do thì  sẵn,  già  bệnh, những ngày cuối đời  thể để bà chịu khổ. Lại còn  thuốc tây đắt quá, ít nhất cũng  bốc ít thuốc bắc.
Người vay nhiều nhất vẫn là mấy nhà bạn , trong đó thường xuyên nhất là nhà ông Giản Phong.
Thứ nhất là nhà ông Giản Phong chỉ  một đứa con, áp lực nhỏ hơn một chút, thứ hai cũng là vì năm xưa bà cụ  từng che chở cho ông Giản Phong,  cái ân tình đó, ông Giản Phong  cho vay thì sẽ mang tiếng .
Ban đầu bà Vương Mộng Mai   là  cho, nhưng bà tức giận là vì  tiền đó căn bản   dùng cho bà cụ.
Vợ chồng Lưu Hướng Đông và Trương Cầm nhiều lắm cũng chỉ mua cho bà cụ ít bánh hạt đào, lý do thì luôn  sẵn.
“Ung thư  dày đến giai đoạn cuối ,  ăn  gì .”
Mấy ngày  bà Vương Mộng Mai đến thăm bà cụ, bà cụ chỉ đang cầm một miếng bánh hạt đào nhấm nháp từng chút một,  mà thấy đau lòng.
Bà cụ còn bao che cho hai vợ chồng: “Giờ   ăn  thứ khác, chỉ  thể bảo thằng Đông mua cho ít đồ dễ tiêu hóa thôi.”