“Thật đúng là hồ nháo! Đây rõ ràng là m.ổ b.ụ.n.g lấy con,  bụng  mổ  thì   sống nổi?”
“ , còn vá  ? Bụng    vải vóc mà vá như quần áo. Như con bé  , m.ổ b.ụ.n.g   đủ đau , còn vá , e là sống sờ sờ cũng đau đến c.h.ế.t mất.”
 
“Chắc là bà  đang an ủi đứa trẻ thôi. Dù  cô bé  trông rõ ràng  dọa , nếu  thẳng sản phụ  sống nổi, ban đêm con bé chắc chắn sẽ gặp ác mộng.”
 
Quan  triều Đại Khải đa phần đồng tình với ý kiến . Họ  tin việc m.ổ b.ụ.n.g vá   thể sống, chỉ sợ tính mạng của sản phụ khó giữ.
 
Đến ngày thứ ba kể từ khi màn trời xuất hiện,   nhiều  nhận  đây   Tiên giới. Bởi lẽ tiên nhân chắc chắn sẽ  giống phàm nhân, cần ăn uống,  vệ sinh, chảy m.á.u  rơi lệ. Cho nên, nếu hôm nay  màn trời   chết, thì cũng là chuyện bình thường.
 
 cũng   kiên định cho rằng, những  trong màn trời chính là tiên đồng tiên tử. Bằng ,  phàm nhân   thể thấy  cảnh tượng lớn như ? Chỉ riêng điểm ,  đủ cho thấy đây là thủ đoạn tiên nhân.
 
Cảnh Tuyên đế trầm tư,  về phía viện trưởng Thái Y Viện   đưa tới:
“Việc sinh mổ…  khả thi ?”
 
Thái y lắc đầu:
“Thần   . Tuy xưa nay  trường hợp sinh mổ, nhưng đó là khi sản phụ  qua đời, m.ổ b.ụ.n.g để cứu đứa trẻ . Còn nếu mổ khi sản phụ vẫn sống, cho dù khâu vết thương , thì khả năng sống sót gần như  . Chưa kể, sản phụ lúc sinh vốn   yếu, dù là  khỏe mạnh, nếu  mổ bụng, cho dù cấp cứu kịp thời, may mắn sống sót, thì  đó cũng sốt cao  hạ, vết thương nhiễm trùng… ngàn  may  mới  một.”
 
Ông  dừng  một chút,   tiếp:
“Có thể sống, nhưng cơ hội  thấp. Huống chi sản phụ  còn  ngã,  sinh non. Mổ bụng chỉ  thể giữ  đứa bé.”
 
Một quan viên hỏi:
“Vậy vị Giản cô nương , chẳng  là đang an ủi đứa bé ?”
 
“Cũng  loại trừ khả năng họ thật sự  thể m.ổ b.ụ.n.g  khâu , vẫn giữ  tính mạng.”
 
Mấy ngày qua bọn họ  chứng kiến  ít điều  màn trời. Nhiều chuyện tưởng chừng  thể, nhưng   thành hiện thực.
 
Mọi  ngẩng đầu, chờ xem Giản Vân Tang sẽ giải thích thế nào.
 
Đối diện vẻ sợ sệt của Triều Triều, Giản Vân Tang mỉm :
“Sẽ  đau đến c.h.ế.t ,  thuốc mê mà. Tiêm thuốc mê thì  sẽ mất cảm giác,  thấy đau nữa.”
 
Trưởng Thái Y Viện   thì khẽ run lên. Quả nhiên là dùng dược liệu để  tê liệt cảm giác đau. Ở Đại Khải, họ gọi là “ma phí tán”, còn trong màn trời, gọi là “thuốc mê”?
 
Giản Vân Tang tiếp tục giải thích với Triều Triều:
“Bây giờ sinh mổ  là kỹ thuật  thành thục. Có  mang nhiều thai,  đứa bé quá lớn,  thai ngôi ngược,  trường hợp sinh non hoặc sản phụ tự nguyện sinh mổ. Nên sinh mổ  đáng sợ. Bụng tuy  mổ  nhưng khi khâu  vẫn  thể lành.”
 
Nói  một nửa, bà mới nhận     nhiều. Triều Triều chỉ mới năm tuổi, lời giải thích  quá phức tạp, cô khó mà hiểu hết. Thói quen  giáo viên  đây khiến bà  sa  bệnh nghề nghiệp.
 
Triều Triều mở to mắt:
“Còn   tự   m.ổ b.ụ.n.g ? Thật là lợi hại.”
 
Giản Vân Tang :
“Đương nhiên . Năm đó cô của con mang song thai, cũng  bệnh viện  để sinh mổ. Giờ  và chị của con  18 tuổi, sức khỏe cô  , mỗi năm khám định kỳ cũng  vấn đề gì.”
 
“Cô…” Triều Triều nhớ tới chiếc ngọc bội mà cô từng tặng.
 
Ngọc bội đang đeo  cổ, cô lấy  cho Hạ Nam Châu xem:
“Mẹ  đây là quà sinh nhật mà cô tặng con hai năm .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-38-co-cua-trieu-trieu-la-lam-quan.html.]
Hạ Nam Châu nhận  ngay. Triều Triều mất tích nhiều năm, sống  khổ,  nhận nuôi cô cũng  . Theo lý mà , món ngọc bội quý giá thế  chắc   lấy mất,  giờ vẫn ở chỗ cô?
 
Ông khẽ hỏi:
“Nhà họ Hồ  lấy mất ngọc bội của con ?”
 
“Có lấy, nhưng A Thiện giúp con lấy .”
 
Lại là A Thiện…
 
Hạ Nam Châu và Giản Vân Tang  , A Thiện  chỉ cứu Triều Triều mà còn giúp cô giữ  đồ quý giá.  nếu là ân nhân, tại  đột nhiên biến mất,  để  chút tin tức, cũng  tìm gặp cha  cô?
 
“Ba, cô trông như thế nào ạ?” Triều Triều tò mò. Cô  trở về, bên cạnh chỉ  ba và . Vì món ngọc bội, cô cảm thấy cô thêm phần gần gũi, nên   dung mạo.
 
Hạ Nam Châu :
“Cô của con… trông  vài phần giống ba.”
 
Triều Triều  ông,  cố tưởng tượng nhưng vẫn khó hình dung  cô sẽ thế nào.
 
“Cô của con giờ ở ?”
 
Giản Vân Tang hỏi:
“Triều Triều  gặp cô ?”
 
Cô  do dự  gật đầu:
“Có…  thể ?” Giọng cô rụt rè,  đầu tiên đưa  yêu cầu, sợ ba   vui.   từng dạy, nhận quà   cảm ơn. Ngọc bội là  chính cô của cô tặng, dù    cảm ơn  , giờ cô vẫn     nữa.
 
Giản Vân Tang nắm tay con:
“Đương nhiên là .  cô của con bận lắm,   ở Giang thành, e là  đợi tới năm . Biết con trở về, cô của con chắc chắn sẽ  vui.”
 
“Công tác?” Triều Triều nghiêng đầu.
 
“Cô cô con  lớn, công việc nhiều, ít  thời gian về. Ngay cả  chị con cũng khó gặp cô.”
 
“Làm lớn?”
 
“Đơn giản là…  quan.”
 
Cái  thì Triều Triều hiểu, lập tức gật đầu:
“Làm quan là  vì dân  chủ. Chắc chắn sẽ bận nhiều việc. Không , con chờ cũng , để  cảm ơn cô.”
 
Hạ Nam Châu :
“Triều Triều còn   quan là vì dân  chủ ?”
 
“Lâm Lan tỷ tỷ  với con.” Cô bé  chút ngượng ngùng,  xen chút tự hào. Chỉ cần   dạy, cô sẽ nhớ kỹ.
 
Theo lời Lâm Lan, huyện lệnh ở huyện thành cũng là quan, từng   cô  ông huyện lệnh  với dân: “Làm quan là vì dân  chủ.”  tỷ tỷ cũng bảo, nhiều quan chỉ  , còn  thì chẳng  gì.
 
 Triều Triều tin chắc cô của    sẽ  .
“Cô con nhất định là quan .” Cô bé tự tin .
 
 giờ phút ,  màn trời, nhiều   tràn ngập hoang mang.