Cung Tinh Văn  chút ủy khuất,   bệnh ,  mà Nguyên Nguyên còn đánh.
Bất quá cuối cùng  vẫn nhấc tay đeo đồng hồ lên, bấm  của dì Thôi.
 
  đầu, chuông reo   ngắt, đối phương   máy.
Giản Vân Tang cùng Tống Trân  :
 
“Gọi   nữa.”
 
 Cung Tinh Văn  bấm gọi, chuông đổ  lâu mà vẫn  ai .
 
Người Đại Khải  màn trời thoáng ngẩn : thì  gọi cái  còn  đối phương  máy mới  chuyện  .
 
Hai  liên tiếp    nhận, lúc  Cung Tinh Văn bắt đầu tức giận.
 
Giản Vân Tang ngừng một chút, bảo Cung Tinh Văn đưa  cho . Bà cầm điện thoại gọi thử,  ngờ mới reo hai tiếng bên   nhấc máy:
 
“Xin chào, ai đó?”
 
Giản Vân Tang bật :
“Đây là Hạ gia,   dì Thôi ?”
 
“A?  đúng đúng.”
 
“Cung Tinh Văn gọi cho dì hai ,  dì  ?”
 
Đầu dây bên  im lặng một chút, giọng lộ vẻ ngượng ngùng:
“Xin , đồ đạc  nhiều quá, điện thoại  ép  cùng trong túi, mới  rớt .”
 
 là khéo ghê.
 
Giản Vân Tang  lên tiếng nữa. Dì Thôi  vẻ thấp thỏm:
“Ờ… thế…”
 
“Dì đến Hạ gia một chuyến, Cung Tinh Văn  gặp sự cố.”
 
“A? Chuyện gì ?” Giọng dì Thôi lập tức cao lên,  như lo lắng.
 
“Dì đến  sẽ .”
 
“Có  nó gây gổ với  thiếu gia Hạ gia ? Trời ơi, nó  lúc còn tức giận, cứ   tìm  thiếu gia tính sổ.  tưởng nó  đùa. Xin  xin , thằng nhỏ  tính khí  ,  sẽ dạy , bắt nó xin   thiếu gia…”
 
Giản Vân Tang  càng lúc càng nhíu mày. Bà lười  bà  biện bạch, thẳng tay cúp máy.
 
Một bên, Tống Trân  cũng tức giận:
“Đây là loại  gì ? Nhận lương để chăm sóc trẻ, kết quả chẳng những vứt nó ở đây  , bây giờ còn  rõ đầu đuôi  trách ngược đứa bé. Thật coi  như cha    chắc?”
 
Nhắc đến cha , Tống Trân  sang hỏi:
“Có  bà  thường xuyên bỏ mặc cháu, tự  lo việc riêng? Việc  ba  cháu   ?”
 
Cung Tinh Văn ngơ ngác một chút  lắc đầu:
“Không , ba  cháu  bận. Dì Thôi  mấy chuyện nhỏ   cần  cho ba , để khỏi  họ thêm gánh nặng. Bà  bảo cháu  lớn,  học cách tự lập. Cho nên  lúc để cháu tự chơi, thậm chí gửi cháu ở công viên trò chơi cả buổi trưa  mới   đón. Bà  còn  cháu  ăn,  mặc,   học,  hơn khối  .”
 
Cậu thở dài:
“Kỳ thật cũng đúng, dì  từng đưa cháu  thăm viện mồ côi, so với bọn trẻ ở đó thì cháu vẫn hạnh phúc hơn nhiều.”
 
Ba  Cung Tinh Văn đúng là bận thật. Dù  giàu bằng Hạ gia, cũng thuộc tầng lớp khá giả. Ông bà nội ngoại đều  , nên họ thuê bảo mẫu.
 
Dì Thôi do họ phỏng vấn, thấy  việc nhanh nhẹn, sức khỏe , còn qua đào tạo nghiệp vụ,   vẻ tận tâm. Sau nửa năm quan sát, họ mới giao con cho bà .
 
Nguyên Nguyên  xong thì đập đùi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-70-luan-tich-bat-luan-tam.html.]
“Ngốc quá! Nhà  dì Thôi đó chính là đang P… P… gì  nhỉ?”
 
Giản Vân Tang cạn lời:
“Là PUA.”
 
“Ờ thì thế, cũng như .” Nguyên Nguyên vỗ vai Cung Tinh Văn, thở dài:
“Tớ vốn    thông minh,  ngờ    dắt mũi mà còn chẳng thấy, thật thảm. Trẻ ở viện mồ côi  dễ thật, nhưng   cha  mà! Dì Thôi đó khiến  khó chịu thì  học cách  với ba  chứ, hiểu ?”
 
Cung Tinh Văn  phản bác:
“Tớ   ngu, tớ chỉ nghĩ  là đàn ông con trai, mấy chuyện nhỏ  cần so đo.”
 
Nói thì thế, nhưng giọng càng lúc càng nhỏ. Thật   cũng  so đo, nhưng dì Thôi luôn  con trai  rộng lượng, thế là  chẳng dám hé răng.
 
Nghĩ đến đây, Cung Tinh Văn  thấy ấm ức:
“Dì    lý thì tớ  thôi. Tớ lớn ,   phân biệt đúng sai. Sao  thể chỉ vì khó  mà mách lẻo? Thế thì khác gì trẻ con?”
 
Giản Vân Tang: “…” Đây là cách định nghĩa “trẻ con” mới hả? Dì Thôi  đúng là giỏi thao túng.
 
Nguyên Nguyên tức điên:
“Cậu thật sự  bao giờ  với ba  ?  là ngốc hết chỗ .”
 
“Không , đừng  chọc tớ. Tớ mệt ,  nghỉ ngơi.” Cậu kéo chăn trùm kín đầu.
 
Nguyên Nguyên gào lên mấy tiếng “a a a a”, giậm chân bỏ ,    lầm bầm:
“Dám cáu với tớ thì ,   dám cãi  dì Thôi dì, tức c.h.ế.t  .”
 
Giản Vân Tang cùng Tống Trân  , Tống Trân lắc đầu:
“Thôi , Văn Văn nghỉ ngơi . Đợi dì Thôi tới  tính.”
 
Nói xong, hai   ngoài.
 
Giản Vân Tang dắt tay Triều Triều bước  phòng khách. Vừa  cửa, Triều Triều ngẩng đầu hỏi:
“Mẹ, dì Thôi  là   hả?”
 
Giản Vân Tang lấy ví dụ:
“Nếu con ăn một món mà  dị ứng, đau ốm thậm chí nguy hiểm tính mạng, nhưng   cứ bắt con ăn, còn  là vì   cho con, con thấy họ   ?”
 
Triều Triều lắc đầu mạnh:
“Không .”
 
“ . Cho nên, con nhớ nhé,     việc họ  chứ    lời họ . Có    lắm, nhưng việc   gây hại cho con, thì họ    .”
 
Triều Triều gật gù,  màn trời, nhiều  Đại Khải cũng trầm ngâm.
 
“Luận tích bất luận tâm” —  hành động, đừng chỉ  lời.
 
Triều Triều   đầu  cửa phòng, băn khoăn:
“Vậy   Văn Văn  chịu  với ba   ?”
 
Cô bé thật sự  hiểu. Trước , mỗi  Hồ Bảo Đôn  bắt nạt,   chỉ cần về  nũng với cha  là  thấy vui hơn nhiều. Cô từng ước  cha  để  .
 
Giản Vân Tang xoa đầu con:
“Vì    nhận  dì Thôi  thực sự   . Người ngoài như  thì thấy rõ, nhưng bản     thể  ý thức .”
 
Triều Triều  hỏi:
“Vậy chúng   thể  cho ba    ?”
 
“Đương nhiên  thể.” Một giọng khác chen .
 
Giản Vân Tang  , mới phát hiện Nguyên Nguyên vẫn   xa, lúc  đang  xổm ở cầu thang, mặt kề sát song lan can, tròn vo một cục thò .